Băng Thanh Thần Đế

Chương 228: Chương </span></span>228



Tô Hạo gật đầu. Hắn công pháp cũng không thể tu luyện nhiều như bình thường tu luyện. Nên công pháp hắn chủ đạo thiên về tốc độ.

Lực đao chém ra, liền lướt đi trong đám thi quỷ hướng phía tây mà đi, Vân Phàm tê không hổ là ta lấy trong kiếp trước trò chơi ưu thích nhất.

Vân Phàm nhanh chóng đuổi theo. Cổ Hà bên này hắn đưa kiếm ngăn chặn Cổ Nhược Ca tuyệt kỹ, lại không ngờ tới quyền là giả.

Nàng thân ảnh Cổ Hà chém cũng là ảnh, không phải thật sự. Rốt cuộc là ra sao? Cổ Hà chưa kịp suy nghĩ, Cổ Nhược Ca sau lưng xuất hiện.

Một quyền đem hắn đánh bay ra xa, đến một căn nhà gỗ nhỏ. May mắn mắn gỗ cứng rắn, nên hắn va chạm, đứng dậy khập khiễng.

Khó khăn a, hắn khập khiễng đứng dậy, Ưu Linh còn ở đây hắn không thể thua. Vô Ngạn một bên nhìn khinh thường hắn.

Ngay cả ngươi sư muội? Cũng không thể thắng, cũng muốn bảo vệ người ngươi yêu? Vô Ngạn nhếch miệng, nàng không có ý định tiến đến giúp đỡ.

Mà đánh ngất đệ tử, nàng lúc đầu cũng dùng nguyên tố lôi thuộc tính tấn công. Về sau chết đi đệ tử lại sống lại, cảnh giới càng tăng cao.

Nên nàng không ngu, mà là đánh ngất đệ tử. Cách này vẫn hảo, ngất đi đệ tử. Không cách nào thức dậy, cho nên đệ tử trừ khi tự tỉnh.

Không cách nào thức dậy do ma khí, nhưng nếu là cao thâm vẫn có thể.

Cổ Hà hắn đứng dậy, khập khiêng bước đi lảo đảo. Ưu Linh càng là chán nản, mắt nàng không hề bị mù, nên cũng có thể nhìn rõ.

Một trong Thất Ma Ảnh cứ như vậy dễ dàng bị mù? Không đời nào a: "Cổ Hà ngươi cố gắng." nàng hô to nói.

"Cổ Gia Lam Kiếm." Cổ Hà hét to.

Kiếm trên tay phải Cổ Hà, xung quanh một lớp màu xanh lam linh khí, xâm nhập phát sáng.

Cổ Hà chém ra một đạo màu xanh kiếm khí bay đến, Cổ Nhược Ca thấy một nhát kiếm khí bay trên cao, nàng một quyền đánh ra.

Kiếm khí chạm đến, liền phát nổ. Tiêu thất, Cổ Nhược Ca vẫn như cũ, không hề tổn hại, nàng dùng chính Tiên Đạo Tông quyền pháp, đánh Tiên Đạo Tông đệ tử.

Như vậy nhục nhã càng lớn, Cổ Hà chạy nhanh tới, hắn thân thể hơi cúi thấp về phía trước, hai chân chạy nhanh tới.

Cổ Nhược Ca cắn chặt răng, nhảy lên cao, nàng quay người. Trên cao thấy rõ nàng màu xanh áo, trắng quần. Quay đầu nhẹ quyền trên tay phải đánh xuống.

Một quyền đánh xuống, Cổ Hà dừng lại tay phải dương kiếm ngăn chặn, tay trái đưa ra bàn tay chạm đến sắc bén lưỡi kiếm.

Cổ Hà phải dùng đến hai tay, kiếm mới có thể ngăn chặn quyền sư muội. Cổ Nhược Ca ánh mắt sắc bén nhìn nàng ngu ngốc thời kỳ.

Hiếu kỳ vị ca ca, muốn theo hắn. Cổ Nhược Ca thân thể nhảy lui ra xa, nàng hai chân đáp xuống đất lui lại, gặp một vị đệ tử.

Nàng theo bản năng quyền đánh ra, Vô Ngạn gần đó thân thể thuấn di, nguyên tố lôi thuộc tính đánh ra đệ tử ra xa. Cổ Nhược Ca quyền mới không đánh trúng đệ tử.

Đệ tử giật mình, hồi lâu mới định thần lại, nếu như không phải thánh nữ cứu ta, ta giờ đây đã chết.

Hắn vẫn tin tưởng Vô Ngạn là thánh nữ, chắc chắn thánh nữ thấy Tiên Đạo Tông gặp nguy hiểm xuất quan.

Vị đệ tử không ngờ tời là, thánh nữ thật sự đang trong động phủ, nàng ngồi tu luyện, cảnh giới cũng khác biệt xưa.

Cảm nhận trong bụng một tia linh hồn bé nhỏ, không đúng là hai linh hồn, không hổ là nắm giữ nhiều như vậy thuộc tính.

Nàng lại nhắm mắt, quay lại bên này, Cổ Hà thân thể run nhẹ, kiếm trên tay run rẩy. Lực tay Cổ Nhược Ca quá lớn, hắn tâm tình vẫn không hề ổn định.

Cổ Nhược Ca nhếch miệng: "Đại sư huynh, ngươi quá kém lần này người vong là ngươi."

Cổ Nhược Ca khinh bỉ nói, Cổ Hà nắm chặt tay: "Sư muội, ra đại chiêu." Cổ Hà nói ra, hắn đưa kiếm xuống, ngón tay đưa lên lưỡi kiếm.

Máu nhỏ một giọt, thanh kiếm bao quanh bởi đỏ huyết: "Tuyệt Kỹ, Tuyệt Thế Kiếm Pháp." Cổ Hà nhìn Cổ Nhược Ca song quyền nắm chặt, còn gắt gao nhìn hắn.

Nàng miệng nhỏ nói: "Thiên Thiên Kiếm." nàng vừa dứt lời, xung quanh thiên địa run rẩy, sau lưng một đạo hư không xé rách.

Một đầu U Mộc Kiếm, còn có vô số hư không hiện ra trên thanh kiếm. Cổ Nhược Ca nắm chặt lấy, nàng xung quanh hiển lộ ra đều là hư không.

Chúng đệ tử tê, xung quanh người nàng đều là hư không kiếm ý. Tô Hạo, Vân Phàm vừa tới, cũng run nhẹ người. Đây là kinh thiên động địa.

Hư không đây là? Cảnh giới cao thâm mới có thể làm sao mà? Kết Đan cảnh cửu giai có thể hiện ra.

Thiên Thanh Mạn Chi ngồi trên cành cây: "Không hổ là theo sư tỷ người. Đều mạnh như vậy, Thiên Sứ Thần ta muốn tiếp theo truyền thừa."

Thiên Sứ Thần bình tĩnh, như vậy có mục tiêu Thiên Thanh Mạn Chi, nàng ấy mới có thể chiến thắng tâm tình, tu luyện nhanh chóng.

"Ngươi cảnh giới chỉ cần ra khỏi đây, ta sẽ đưa ngươi tiếp theo khảo hạch." Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu.

Tỷ tỷ đợi ta.

Cổ Hà nhìn xung quanh Cổ Nhược Ca là vô số màu đen hư không, tâm địa run rẩy. Nhất kiếm này hắn vì sư muội vong, cũng là vì người hắn yêu thích.

Cổ Hà chém ra một đạo kiếm khí, Tuyệt Kỹ của hắn có thể hay không phá giải Thiên Thiên Kiếm, hư không công pháp.

Kiếm khí chém đến, xung quanh hai đạo kiếm khí là xâm nhập, đạo đầu tiên kiếm khí, đè lên đầu tiên kiếm khí, tạo thành mạnh mẽ khác kiếm khí.

Cổ Nhược Ca cười nhẹ, nàng bước tới thân ảnh biến mất, xung quanh đệ tử rõ ràng không hiểu làm sao, chỉ thấy hư không bao quanh lấy Cổ Hà.

Thân ảnh Cổ Nhược Ca mờ mờ, xuyên qua đạo kiếm khí. Thân thể Cổ Hà một đạo kiếm ngang hiện lên một màu hồng linh khí, từ bên trái thấp lên bên phải cao.

Từ hướng Cổ Nhược Ca chém tới, nàng đây là một kiếm, cũng chính là Thiên giai sơ cấp, nàng tự thân lĩnh ngộ tăng cao công pháp.

Thân ảnh Cổ Hà bên trong đạo hư không, là một màu kiếm khí, hồng xuyên phá hắn thân thể. Cổ Hà ngạc nhiên, sư muội xuyên phá hắn kiếm khí còn không nói.

Nàng tốc độ này, Cổ Hà nhắm mắt tâm phục khẩu phục, ánh mắt hư ảo dần hắn thấy rõ Ưu Linh đang chạy đến, tay phải đưa ra trước mắt, thân thể ngã ra sau lưng.

"Ưu..." hắn chỉ nói được ra một từ ngã ra sau lưng.

Đứng sau hắn vừa ngã xuống, là Cổ Nhược Ca nắm trên tay phải là U Mộc Kiếm, nàng đang quỳ gối, tay phải cầm kiếm ra trước mắt bởi nàng vừa chém.

Cũng chính là xuyên qua đối phương người, cho nên mới là tư thế. Nàng từ từ đứng dậy, quay đầu lại.

Thấy rõ ràng, Cổ Hà y phục rách nát, trước ngực một đạo kiếm dài, chém hắn ngực. Y phục màu trắng, do máu chảy ra, đầu thành màu đỏ huyết.

Ưu Linh một bên chạy tới, nàng nắm hắn thân thể tay, ngồi xuống khóc lóc. Nàng quỳ xuống trước hắn, tay nắm chặt lấy Cổ Hà tay, nước mắt rơi xuống như mưa.

"Cổ Hà, ngươi không thể chết ô ô." Cổ Nhược Ca cười nhẹ, như vậy quả như nàng suy đoán, đối phương quá kém.

Nàng theo sư tỷ chính là tốt nhất lựa chọn, Vân Phàm từ trên cao đáp xuống, hắn bên cạnh Cổ Nhược Ca, một kiếm chém Cổ Nhược Ca nhanh chóng kiếm đỡ.

Thân thể lui ra sau, Tô Hạo đao khí bay đến, Vô Ngạn cũng ra tay. Nàng ưu thích nam nhân ra tay, vậy nàng không có ra tay?