Băng Thanh Thần Đế

Chương 230: Chương </span></span>230



Bay đến hiện bên cạnh nàng, sau lưng nàng sáu cánh hiển lộ. Nàng thân ảnh hai chân chạm xuống đất.

"Lăng Thanh sư tỷ, người có thể hay không tha hắn mạng cẩu?" Băng Kiếm Thần truyền âm: "Chậc Chậc, nàng ra tay."

Vân Phàm máu chảy thở dài, Cổ Thần vừa bay đến cũng cảm nhận, nàng có nên hay không ra tay.

Chắc chắn a, nàng thân ảnh biến mất sau lưng Vân Phàm là nàng thân ảnh, một quyền đánh xuống.

Băng Kiếm Thần lại nhanh chóng tạo ra phòng ngự băng nguyên tố, Vân Phàm bị đánh bay xuống dưới.

Bùm.

Oanh.

Một lỗ to trên đất, Vân Phàm ho khan ra máu: "Rốt cuộc là như thế nào? Ta chỉ muốn giết Cổ Nhược Ca làm sao các nàng tức giận như vậy."

Băng Kiếm Thần than thở: "Ngươi chọc nhầm người." Vân Phàm gật đầu, biết rõ bản thân chọc nhầm người, về sau có hay không có bảo vệ theo sau.

Đại lục này, không có não tàn nhiều người. Cao thâm cảnh giới đại năng não to, hắn cũng minh bạch nàng có thể phái ra đại năng ám sát hắn.

Vân Phàm ta chọn sai, cách. Lần này hắn nước đi là thật ngu ngốc, ngước đầu quay lại nhìn trên cao, thân ảnh đại năng.

Liễu Long bên này nàng nhìn Vân Phàm, định dùng đến bản thân linh hồn khống chế, thấy được Cổ Thần đã ra tay nên dừng lại.

Hoa Vũ, Na Na bên này hai người chân thân giải quyết Kim Đan cảnh hướng tây bay đến, mấy người đáp xuống.

Lăng Thanh ngũ tỷ muội đông đủ, Lăng Thần cũng chạy tới, không đuổi được Tiên Tông thì thôi đi, sư muội còn tức giận cho nên.

Mấy vị ngán đường hắn giải quyết rồi bước đến đây, Lăng Thanh nhìn Thiên Thanh Mạn Chi: "Mạn Chi." Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu: "Sư tỷ ngươi bình tĩnh."

Nàng gọi sư tỷ cũng là không muốn tiết lộ, Lăng Thanh chính là nàng sư tỷ, Lăng Thanh lắc đầu: "Hảo a, Mạn Chi như trước ta đã từng nói."

Nàng ý tứ ở đây là, cố gắng tăng cao cảnh giới, nhớ những lời sư tỷ đã từng nói với ngươi, Cổ Thần bên này, Lăng Thanh không ra tay vậy nàng ra tay.

Cổ Thần bay xuống, muốn một quyền đánh chết Vân Phàm, bỗng nhiên một đạo thân ảnh ngăn cách Vân Phàm trước mắt.

Thân ảnh lão nhân hiện ra, Vân Phàm liền nhớ ra: "Lão nhân, hóa ra ngươi không phải người thường."

Lão nhân nhìn Vân Phàm: "Ta đến đây bắt ngươi trở về, hoàn thành ta hai khảo hạch cuối cùng."

Vân Phàm nghe vậy tê, nhưng cuối cùng gật đầu: "Tiền bối hảo, chỉ cần ngươi bảo vệ ta, ta có thể quay trở về hoàn thành cửa ải cuối cùng."

Cổ Thần nhìn trước mắt thân ảnh lão nhân, cảnh giới không hề thấp bên trên Xuất Khiếu cảnh vài đại cảnh giới, Cổ Thần rút lui, quay trở lại Lăng Thanh bên người.

"Chúng ta rời đi." Lăng Thanh gật đầu, Lăng Thanh bước qua Lăng liên, đi đến bên Na Na, an ủi Cổ Nhược Ca ôm lấy Băng Huyền.

Bên cạnh là Liễu Long, Lưu Vân, Hoa Vũ. Lăng Thần, Cổ Thần phất tay, một màu đen bao phủ mấy người, hư không biến mất.

Mười người thân ảnh biến mất, xung quanh đệ tử mới thở dài, Vô Nhạn tàn tạ cách đó không xa cố gắng đứng dậy.

Nạp Yến nàng dùng thương, thu hồi, nhìn hoang toàn trước mắt cảnh vật. Đệ tử xác trên đất nhiều vô số.

May mắn chỉ là một nửa bị vẫn lạc còn sót lại không có. Cho nên cũng không tổn thất quá nhiều đệ tử.

Tổn thất nhiều nhất là cao tầng tông môn, tam vị đại trưởng lão đều vẫn lạc. Chấp sự tiên Đạo Tông còn một vị.

Tiên Đạo Tông hình dung mà nói thẳng ra rất thảm, thi quỷ ngã xuống, mỗi đệ tử đứng dậy.

Nội môn cũng chạy đến, thấy quang cảnh tàn tạ trước mắt. Cảm thán không thôi, làm sao mà? Cảnh tàn như vậy được, bởi vì đường lên.

Cũng gặp nhiều qua thi quỷ cảnh giới Kim Đan, làm mấy người mất rất nhiều thời gian.

Vân Phàm đứng nhìn lão nhân trước mắt, lão nhân nhìn Vân Phàm: "Các nàng Ma tông chắc chắn không tha cho ngươi, ta giúp ngươi bảo vệ ngươi."

"Ngươi trở lại hoàn thành hai cửa ải cuối cùng, ngươi hoàn thành ta coi như biến mất, cho nên ta theo ngươi trước tiên."

"Để ngươi hoàn thành truyền thừa." Băng Kiếm Thần truyền âm: "Không tồi, Vân Phàm đồng ý, hắn biết ngươi có ta, như vậy cảnh giới cũng không thấp."

Vân Phàm gật đầu: "Hảo, ta đáp ứng. Mong tiền bối bảo vệ ta chu toàn." Lão nhân cười ha ha, Thiên Thanh Mạn Chi bay đến.

Quang minh nguyên tố thuộc tính, từ nàng tay chữa trị Vân Phàm bị thương, cảm nhận vết thương lành lặn Vân Phàm mới thở dài.

Tô Hạo cố gắng bò lết từ dưới đất: "Mạn Chi sư muội, cứu ta." Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu, ngạc nhiên Tô Hạo trên bụng vết thương.

Quang minh nguyên tố chữa trị hắn, Vô Ngạn một đạo nguyên tố thuộc tính kéo dài bay đến, xung quanh đệ tử nhanh chóng chữa trị đệ tử thương vong.

Tiên Tông bay đến, thân thể đều là vết thương do Lăng Thần, lại Lăng Thanh đều thay đổi công kích hắn người, không chỉ mỗi hai nàng.

Còn rất nhiều a, Vân Phàm nói tới: "Tiên Tông chưởng môn, đây là người cứu giúp chúng ta."

Tiên Tông gật đầu, cúi đầu chắp tay: "Đa tạ vị tiền bối." hắn cũng không ngốc, nếu như vị tiền bối này không xuất hiện. Vân Phàm coi như vẫn lạc.

Vân huynh lại không cùng hắn giao hảo, Phượng Vũ a di mất đi nàng nhi tử, Vân Quốc hậu thuẫn có hay không như cũ.

Mấy người đang hàn huyên, một đạo ánh sáng xuyên qua hư không kết giới, là do Lăng Thanh phá vỡ.

Thiên Lung, Thiên Hồng, Phượng Vũ, Vân Chiến đều đến. Còn có Tô Hạo phụ thân, mấy người nhanh chóng tiến tới bước đến.

Vân Phàm thấy vậy, chạy tới ôm lấy Phượng Vũ: "Mẫu hậu." Phượng Vũ cười cười: "Vân nhi, ngươi không bị thương?"

Vân Phàm nhớ lại, chưa đầy hai nén nhang, hắn đã sắp chết. Nếu như không có Băng Kiếm Thần, tiền bối, Vân Phàm hắn coi như vẫn lạc.

Run nhẹ, Phượng Vũ nhìn ra, giật mình: "Vân Nhi, ngươi đã chịu khổ, quay về Vân Quốc a."

Vân Phàm gật đầu, Vân Chiến nhìn nhi tử, mới bay đến cũng hơi ngạc nhiên tàn tạ như vậy cảnh tượng, ngay cả nội tình ẩn dấu thực lực.

Cũng đều vẫn lạc, Vân Chiến bước đến, Tiên Tông thấy vậy: "Vân huynh theo ta, ta muốn cùng ngươi nói chuyện chính."

Vân Chiến gật đầu, cùng Tiên Tông bay về đại điện tàn tạ, Thiên Thanh Mạn Chi mắt to rưng rưng: "Mẫu hậu sư tỷ có quay về qua sao?"

Nàng hai tay dang rộng, bước đến ôm lấy Thiên Lung. Thiên Lung cười nhẹ: "Ngươi sư tỷ, không có quay về nàng có việc bận a."

Tô Hạo hắn sót thương, nhìn phụ thân, hai chân quỳ trên đất: "Phụ thân ta là phế vật sao?" Tô Hạo phụ thân Tô ảnh nhìn nhi tử tàn tạ.

Bình tĩnh, không tức giận đây là nàng để lại cuối cùng cho hắn. Tô Ảnh hắn làm sao có thể đánh hắn nhi tử đây.

"Tô Hạo, ngươi đã làm tốt, mẫu thân trên trời chắc chắn bảo hộ ngươi." Tô Hạo biết rõ phụ thân không chửi hắn.

Phụ thân cũng không tiến tới ôm hắn, Tô Hạo hắn biết thực lực hắn kém, sẽ không đuổi theo được Mạn Chi, Vân Phàm.

Hai người này cảnh giới đều cao thâm, Tô Hạo, hắn biết rõ bản thân cần phải làm gì! Cố gắng tu luyện, thay đổi tiếp tục công pháp.

Từ xem qua Vân Phàm sách, công pháp nào cần có giữ lại, còn lại bỏ qua.