Băng Thanh Thần Đế

Chương 237: Chương </span></span>237



Lăng Thần bên này, hắn đã đi đến thôn làng, thôn làng cũng không cách xa đỉnh núi quá xa.

Vừa bước vào, dân làng đã quỳ xuống: "Đại nhân, đây chính là tiên nhân chư vị mời đến sao?" Nam nhân mở miệng cùng Lăng Thần giao hảo vậy mà là đại nhân ở đây.

Lăng Thần tê, nhìn nam nhân thân là đại nhân ở đây, nam nhân thấy vậy cúi thấp nói: "Tiên nhân, người đưng nhìn ta như vậy, thật ra ta cũng không phải đại nhân!"

"Mà là thôn trưởng, cho nên chư vị dân chúng ở đây đều gọi ta là đại nhân, vì giúp dân làng phát triển như vậy khang trang!"

Lăng Thần nhìn ánh mắt nam nhân trước mắt, sư tôn Lăng Thần cũng theo đó mà nhìn, ánh mắt thật không hề có chút giấu diếm.

"Tạm tin ngươi, các ngươi chuẩn bị cho ta căn phòng, tối đến ta xem các ngươi thôn làng rốt cuộc là cái gì? Có thể bắt cóc hài tử?"

"Có hay không là yêu thú, rất ưu thích thịt hài tử nha!" Lưu Vân một bên nghiêng đầu, đưa tay cạnh miệng hiếu kỳ, Nam nhân thấy hai vị tiên nhân.

Nói còn một vị không có nói, từ đầu đến cuối. Làm hắn nhìn rõ nữ tử này, có chút quen mắt, bản thân từng đi tới Hoa Hạ Thành, biết được.

Hoa Quốc công chúa, rất giống trước mắt nữ tử, Nam nhân thôn trưởng lắc đầu, chắc chắn nhìn lầm a. Công chúa bản thân bị mẫu hậu coi như súc sinh.

Không để nàng rời khỏi Hoa Hạ thành, làm sao có thể xuất hiện ở đây. Thôn trưởng dẫn theo ba người.

Lăng Thần vừa đi, nhìn xung quanh cảnh vật. Hắn cũng không ngu đến nỗi? Không nhìn xem xung quanh, dấu vết. Hay dân làng đây là đang nói dối.

Bản thân trang người, khả năng đều cấp cao trở lên. Mà hắn giả trang cũng không thấp.

Lăng Thần nhìn bên dưới, một đường đất nhỏ nước, đây là thôn làng phát triển sao? Như vậy dẫn nước đến thôn làng, thôn trưởng.

Tài trí cũng không thấp, Lăng Thần theo dấu vết nhìn xung quanh, rất ít hài tử nô đùa, nếu như nô đùa. Đều có phụ mẫu theo sau, đây chính là phòng bị sao?

Lăng Thần không rõ, Hoa Vũ nàng im lặng xem xét xung quanh, bờ tường cách đó không xa. Không có vết tích máu, nhưng có một bụi bẩn.

Xung quanh nơi đó lại bụi bẩn, không có bị bay đi. Chứng tỏ có vật thể, biến dị yêu thú. Một chân đặt lên đó, rời khỏi nơi đây.

Nhìn vừa bay đi một ít bụi bẩy, có thể tra ra được người đó cảnh giới cao thâm. Chân chỉ cần chạm nhẹ xung quanh vật, có thể một bước tiếp theo, hoặc bay.

Đây chắc chắn là cao thâm cảnh giới, Lưu Vân nàng cũng nhìn rõ. Đáng tiếc nàng không rảnh suy tư, diễn kỹ nhiều như vậy cảnh tượng.

Địch nhân đến là đánh, độc ư? Không thể nào, trừ phi ta cảnh giới toàn bộ tiêu thất. Nàng cười khinh bỉ nói.

Không biết qua bao lâu.

Nam nhân dẫn theo mấy người, đi đến trước một cửa lớn, xung quanh tường nhà cũng không cao lắm.

Nam nhân thôn trưởng mở cửa ra, trước mắt là một sân nhỏ, phía sau là căn nhà gỗ. Không có gì đặc sắc, giống như các nơi nhà quốc gia nhà.

Nơi đây không có nhiều dãy núi, hay lẻ núi. Nhiệt độ nơi đây, ánh sáng thái dương chiếu sáng, không có nóng.

Mà là phía nam, gần khu vực băng chi địa, gió thổi từ hướng nam lên đây, coi như không khí, linh khí nơi đây nhiễm một chút băng nguyên tố thuộc tính.

Lăng Thần bước vào sân nhỏ, một bàn bằng đá trắng, ghế trắng trước sân. Nam nhân cúi đầu: "Các vị tiên nhân nghỉ ngơi thong thả, tối đến!"

"Cầu mong các vị tiên nhân cứu giúp chúng ta thôn làng!" Thôn Trưởng hai tay đưa ra trước mắt, chạm với nhau cúi đầu thấp xuống.

Bởi tiên nhân không để hắn quỳ, hắn cúi thấp đầu chắp tay cảm tạ tiên nhân. Lăng Thần gật đầu phất tay: "Thôn trưởng đi thong thả, tối đến chúng ta!"

"Xem xét các ngươi thôn làng, rốt cuộc yêu ma quỷ quái nơi đâu tấn công thôn làng vô tội." thôn trưởng gật đầu đa tạ.

Thôn trưởng quay đầu đóng lại cửa lớn, hắn vừa đi ra hướng tay phải mà đi về cửa thôn làng.

Trong phòng, Lăng Thần cùng mấy người suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Hoa Vũ nói: "Ta đoán, thôn trưởng này không phải bình thường người."

Lăng Thần gật đầu, Lưu Vân không ý kiến.

Trước hết mấy người, nên tạo nên một phòng bị cuối cùng, Lăng Thần đi vào trong phòng, dùng kiếm chém ra một vết lớn rách.

"Để dưới đây một tấm phù chú, còn về phần bên này, Lưu Vân, Hoa Vũ cũng để xuống một tấm phù lục, Lăng Thần gật đầu, nhìn căn phòng.

Không có tý đặc sắc, hắn mở cửa thấy rõ Lưu Vân cùng Hoa Vũ đều đã chôn xuống phù lục: "Như vậy đây chính là chúng ta, nguy hiểm nhất nơi."

"Phòng hộ cuối cùng, các ngươi có dịch chuyển phù sao?" Lăng Thần hiếu kỳ hỏi, Lưu Vân lắc đầu: "Ta không có, Hoa Vũ tỷ ngươi có hay không?"

Hoa Vũ lắc nhẹ đầu: "Ta cũng không có dịch chuyển phù, dịch chuyển phù khó có thể có. Cho dù ta là công chúa cũng như vậy!"

Lăng Thần gật đầu, không hỏi nhiều: "Như vậy, ta dịch chuyển phù là gặp nguy hiểm nhất. Chúng ta dịch chuyển ra khỏi đây!"

"Kẻ địch mạnh hơn, chúng ta chỉ còn này cách!" Hai nữ gật đầu.

Thời gian trôi qua.

Tối đến, trong thôn dân làng bắt đầu đóng chặt cửa, cửa sổ cũng khóa lại, Lăng Thần bên trong căn phòng bước ra khỏi cửa. Ngồi xuống trên ghế đá.

Lăng Thần vừa hấp thu xong hai thảo dược mà Lăng Thanh đưa cho, cảnh giới tăng cao nhẹ.

Hoa Vũ, Lưu Vân hai người ngồi từ trước, mang ra một chén trà rót xuống, hai tay đưa ra hướng Lăng Thần.

Lăng Thần gật đầu đa tạ: "Trời tối đến, xem ra có hay không cảm nhận yêu khí, khác lạ ma khí, các nàng cảm thận, nếu không địch lại, cầm lấy dịch chuyển phù!"

"Quay lại chúng ta nơi cũ giết chết Ngưu Lang Vương!" Hai nữ nhận lấy Lăng Thần đưa cho tấm màu vàng phù lục.

Phất tay, hai tấm phù lục tiêu thất. Ba người vừa nói chuyện, Lăng Thần sư tôn truyền âm, Lăng Thần có cảm nhận yêu khí, bên ngoài thôn làng.

Lăng Thần đứng dậy: "Hoa Vũ, Lưu Vân chúng ta đi!" Hai nàng đứng dậy, nhảy qua tường cao, hướng phía tây cửa làng.

Ba người linh khí bộc phát, tốc độ nhanh chóng đuổi theo, đầu yêu khí ngoài cửa thôn, giật mình phát giác được có tu luyện người ở đây.

Quay đầu một đường thẳng chạy, Lăng Thần nhìn xung quanh thôn làng, bởi vì nguyên do Ngưu Lang Vương luôn công kích phá hoại thôn làng.

Thôn làng xây dựng hàng rào gỗ ngăn cản, chỉ có một đường ra duy nhất chính là cửa làng, Lăng Thần nhanh chóng đuổi theo."

Yêu thú bay càng nhanh, bay vào cánh rừng, Lăng Thần nhanh chóng nhảy lên cao, buổi tối đến chỉ có ánh trắng chiếu rọi.

Hắn cùng Hoa Vũ, Lưu Vân tốc độ nhanh chóng đuổi theo bóng đêm thân ảnh, vừa bước vào cánh rừng, Lăng Thần cảm nhận xung quanh đây cũng không có.

Đầu khác yêu thú mạnh hơn đầu này yêu thú, trên mặt đất còn có dấu chân. Lăng Thần bởi vì quá chậm nên mất dấu, đáp xuống, quỳ xuống một chân.

Dùng tay nắm lấy một ít đất, lên nhìn thử. Còn thấy được dấu chân, không phải nhân tộc.