Băng Thanh Thần Đế

Chương 270: Chương </span></span>270



Là màu vàng quang minh nguyên tố. Vân Phàm ánh mắt đảo qua bản thân trong gương, là một vẻ mặt tốt tuấn nam tử, ngũ quan đều thành màu xanh băng.

Khoan đã, như vậy ta sẽ giống như nàng đều trở thành ngũ quan màu xanh băng? Vân Phàm nghi ngờ, nhưng hắn đôi mắt băng tinh nhìn vào gương căn bản không thể thay đổi vào đâu.

Chính xác hắn bây giờ là tốt tuấn nam tử bước ra đường, cũng làm nữ nhân say mê. Đáng tiếc hắn đã có Mộng Liễu, Tô Hạo thấy là Mạn Chi.

Nàng có thể tạo ra gương, nhanh chóng chạy đến, xem bản thân ngoại hình, Tô Hạo đầu vừa chen vào nhìn trong gương thân ảnh tê.

"Lam Y màu tóc của ta?" Tô Hạo hai tay ôm chặt đầu, nhìn trong gương. Tóc màu nâu, lông mày màu đen, đôi mắt giống như là một khối đất.

Tô Hạo tê dại, tuy vẻ mặt ưu nhìn hơn một điểm. Nhưng tóc lam y đẹp đẽ nhất của ta ở đâu? Lão thiên a, ta không muốn như vậy cảnh tượng đau buồn, ngươi có thể để ta ưu nhìn một điểm.

Ta thấy rất đa tạ ngươi, nhưng thay đổi ta tóc. Tô Hạo tê quỳ rụp xuống đất, không thể tin nổi.

Mà Vân Phàm hắn không quan hệ, bản thân cảnh giới tăng cao, có thể đủ chiến đấu, không đến lúc chết là được.

Thiên Thanh Mạn Chi nhìn hai người: "Các ngươi đừng vui mừng, nói chi bây giờ Vân Phàm ca ca ngươi kẻ thù Lăng Thanh nàng bước tới Hóa Thần cảnh đâu."

Vân Phàm gật đầu, bản thân quá kém cỏi nhờ đến Băng Kiếm Thần mới có thể sống sót, cảnh giới tăng cao.

Nếu không có băng kiếm thần, tư chất cao cũng không nhanh như vậy cảnh giới tăng cao, Vân Phàm trầm mặc.

Bỗng Tiểu Hoa bước vào phòng: "Tiểu thư, hai vị thiếu gia Hoa Quốc hoàng đế cho gọi." Mạn Chi quay đầu: "Gọi ta sư tôn." Tiểu Hoa mái tóc tím cúi đầu.

"Ân sư tôn." Thiên Thanh Mạn Chi phất tay, kéo dài tay áo phủ qua gương tiêu thất hóa thành một đạo màu vàng linh khí.

Vân Phàm quay đầu nhìn bên người cửa sổ, một bước tăng cao mười mấy cảnh giới nhỏ, không tồi gần như là hai cái đại cảnh giới.

Ta quả nhiên không hổ là Vân Phàm, hắn tự đắc ý. Nhưng bây giờ tự tin nên giảm bớt, suy nghĩ. Hắn cho gọi ta chắc chắn có ẩn ý.

Muốn tấn công nàng sao? Vân Phàm không rõ nhưng trước hết tới gặp bị nữ nhi mình đánh, lão nhân muốn nói cái gì trước đã, Vân Phàm đứng dậy đi theo Tiểu Hoa.

Mà Tiểu Hoa tóc có thêm một bông hoa màu tím trang trí tóc? Mạn Chi thu nàng làm đồ?

Mười bốn tuổi thu hơn nàng bao nhiêu tuổi nữ tử, làm đồ đệ như vậy vũng không sao, cảnh giới cao hơn chính xác có thể như vậy.

Vân Phàm trầm tư, đối phương thành quá gần đại dương, với lại đối phương không có thần truyền thừa, không có khả năng một mực cảnh giới tăng cao.

Nhưng đối phương bí ẩn nữ hoàng, nàng chưa bao giờ lộ ra cảnh giới trước tiên cẩn trọng.

Vân Phàm theo sau mấy người, rời khỏi nhà trọ, đầu tiên hắn vừa đi xuống. Đã thấy mấy tên cận vệ cúi thấp người.

"Đại nhân, mời lên xe ngựa." một tên quỳ xuống một chân, một tay đặt trước bụng, Thiên Thanh Mạn Chi nàng bình tĩnh cùng Tiểu Hoa lên một xe ngựa.

Vân Phàm, Tô Hạo hai người lên theo xe ngựa còn lại, mấy tên cận vệ thấy vậy đồng loạt gật đầu, nhao nhao ánh mắt nhìn nhau.

Lái xe ngựa đi vào hoàng cung, một tên cận vệ ngồi trên xe ngựa hắn cầm dây, đánh xuống: "Đi."

Con ngựa hí lên một tiếng, chạy nhanh về hướng hoàng cung, vừa đi vào hoàng cung, Thiên Thanh Mạn Chi nàng bước xuống, nhìn to lớn cầu thang.

Thở dài, nàng một chân đạp xuống, thân thể trực tiếp bay vào trong đại điện, nhìn xuống dưới Hoa Quốc, hắn không có ngồi trên ghế.

Mà để cho nàng, Hoa Quốc bên dưới cúi thấp: "Tham kiến, đại nhân." Hoa Quốc hắn biết theo Vân Phàm nữ tử bảo hộ hắn là Xuất Khiếu cảnh.

Càng là chú trọng đối phương, còn về Vân Phàm hắn căn bản có chức danh Vân Thiên Quốc hoàng tử, cảnh giới cũng cao thâm.

Nhưng trong mắt hắn, Xuất Khiếu cảnh đại năng mới là quan trọng, chỉ cần nàng có ở đây, Xuất Khiếu cảnh đến cũng không chắc đánh thắng nàng.

Thiên Sứ Sáu Cánh, ngươi nghĩ yếu? Hoa Quốc không có ngu ngốc đến vậy mà không biết, Vân Phàm hắn thân ảnh tốt tuấn nam tử.

Màu xanh băng tóc bước vào, uy áp tản ra Nguyên Anh cảnh tứ giai, Hoa Quốc giật mình, hôm qua gặp hắn mới còn là Kết Đan cảnh ngũ giai, hôm nay cư nhiên là Nguyên Anh cảnh tứ giai?

Quái vật, không thể. Quái vật không thể một đêm đột phá gần hai đại cảnh giới, chỉ có là ẩn dấu cảnh giới, đi bên cạnh hắn còn có ưu nhìn nam tử, cũng như một cung nữ?

Xung quanh hắn đứng đấy, cúi thấp đều là thái giám trong triều, lúc đầu còn không tin tưởng bảo hộ Vân Thiên Quốc hoàng tử là Xuất Khiếu cảnh.

Nhưng giờ tâm tình đã khác, sợ hãi bao phủ khắp đại điện.

Bên trong đại điện, một tấm thảm đỏ nối liền đến ghế ngồi hoàng đế, xung quanh bên dưới cầu thang là thái giám trong cung.

Xếp thành ba hàng, mà Hoa Quốc hắn đứng trên mấy tên thái giám, Vân Phàm vừa bước vào màu xanh băng tóc.

Càng làm hắn bị chú ý tới, bên cạnh Hoa Quốc cũng là Cổ Mộc ánh mắt sợ hãi nhìn lên cao, ngồi trên ghế. Không lớn lắm nữ tử, chắc chắn là lớn tuổi.

Cao nhân, không có phát triển chiều cao. Tê đối phương cảnh giới quá mạnh, ngay cả Cổ gia lão tổ khả năng còn không bằng nàng.

Cổ Mộc nuốt một ngụm khí lạnh, Mà Vân Phàm vừa bước đến đã tới bên cạnh Thiên Thanh Mạn Chi ngồi trên cao, nàng ánh mắt nhìn xuống dưới.

"Chủ ý các ngươi, không cần nói bổn tiểu thư đã biết. Muốn tấn công thành trì, trước hết muốn xem đối phương cảnh giới."

"Nội tình thế lực."

Nàng ánh mắt sắc bén màu vàng truyền sát ý xuống dưới, Hoa Quốc hắn cúi thấp người, bỏ qua bản thân từng là hoàng đế.

"Đại nhân, thật ra nàng căn bản không có cảnh giới. Đáng tiếc rằng nàng đầu óc cao mà thôi, theo nàng cao nhất cũng là Kết Đan cảnh viên mãn."

"Không có một vị Kim Đan." Thiên Thanh Mạn Chi nhìn thân ảnh trung niên nam nhân nghiêng đầu? "Ngươi quên, hôm qua uy áp muốn giết chết ngươi nam nhân?"

Thiên Thanh Mạn Chi nàng chân trái đặt lên chân phải, đôi tay chống cằm nghiêng đầu nhìn xuống dưới, bên cạnh là Vân Phàm.

Hắn không giám tranh nàng ngồi ghế, chỉ có thể ngồi ở ghế mà hoàng hậu hay ngồi, cũng như hoàng tử công chúa, ngồi xuống xem nàng biểu hiện.

Vân Phàm hắn đầu óc cũng không có thấp, đối phương là Nguyên Anh cảnh, hoàng hậu nàng nếu như thấp nhất cảnh giới cũng là Xuất Khiếu cảnh.

Không hề sai vào đâu được, đây chỉ suy đoán. Vấn đề quan trọng ở đây, là làm cách nào một đêm tấn công nàng chi địa.

Vân Phàm cũng bởi vì chuyên tâm, tu luyện chưa có thể nghĩ đến, có thể nổi dậy phản loạn.

Nữ hoàng cảnh giới, hắn tin tưởng không dưới Kim Đan cảnh.