Băng Thanh Thần Đế

Chương 276: Chương </span></span>276



"Mà ở Ma Nữ Tông chúng ta, có thần truyền thừa, nhưng lại không có nổi một chân thần dù là bán thần, muốn giết chết hắn khó như lên trời."

Thanh Vũ hiểu đại khái gật đầu: "Thanh Nhi tài trí thật cao, như vậy ta giảng giải vài ngày tiếp theo, nhân lúc đối phương đang trong thành tấn công."

"Như vậy, ta muốn một lần chiếm đóng Hoa Hạ thành dù là Xuất Khiếu cảnh nhị giai Thiên Thanh Mạn Chi cũng phải đầu hàng."

"Thanh Vũ, ngươi đừng tưởng rằng dễ dàng chiếm đóng Hoa Hạ Thành, gia tộc ta có một vị lão tổ cũng là Xuất Khiếu cảnh, một vị trưởng lão."

"Kim Đan cảnh mà ngươi cũng đã gặp đi." Lăng Thần nhìn mấy người nói chuyện: "Ta biết hắn, hắn gọi Cổ Mộc ta còn tưởng rằng các ngươi Cổ Gia."

"Cao thâm cảnh giới nhiều lắm đây, không ngờ có mỗi một vị Kim Đan cảnh trưởng lão." Cổ Nhược Ca ưỡn lưng: "Gia tộc của ta, so sánh với bây giờ chúng ta."

"Nói đúng ra là quá phế, nhưng nếu như xét về việc Hoa Hạ Thành hay Hoa Quốc, ta Cổ gia là gia tộc mạnh mẽ nhất ở đây."

Cổ Nhược Ca bình tĩnh nói, Cô Cô bên cạnh nàng trầm tư, mặt hơi cúi xuống. Nàng lời nói quả nhiên là như vậy, trước tiên muốn chiếm đóng thành Hoa Hạ.

Phải giải quyết lão tổ Cổ gia: "Nhược Ca, chúng ta giết ngươi gia tộc, ngươi sẽ không giết chúng ta? Phản bội Ma Nữ Tông, phản bội đại nhân?"

Chỉ thấy Cổ Nhược Ca ngồi trên ghế môi hơi dương: "Ta khuyên gia tộc, nếu như đầu hàng trở thành phụ thuộc ma tông thế lực, có thể tha một mạng."

"Hay có thể là, Cổ gia coi ta là phản đồ, giết chết ta không ngừng."

Lưu Vân một bên dỗ dành Lăng Uyên khóc lóc, Lăng Uyên nàng nhỏ nhoi thân thể, ánh mắt run rẩy nhìn Chu Trúc, sợ hãi xà a di.

Nàng sợ hãi Chu Trúc, đều có nguyên do.

Mấy người tiếp tục như vậy sắp đặt kế sách.

Hoa Hạ Thành trong nhà trọ.

"Lần này, chúng ta muốn thắng rất khó. Đánh nhanh thắng nhanh, kế sách này không thể thực hiện."

Trong căn phòng, Mạn Chi ngồi trên ghế, bên cạnh là Vân Phàm. Tô Hạo vẫn như cũ ngồi trên giường tu luyện.

"Mạn Chi sư muội, nếu như bình thường mà nói tới, Lăng Thần căn bản không thể thắng chúng ta, dù là Hóa Thần cảnh linh hồn."

"Nhưng chúng ta cũng như đối phương không có ngu dốt đến nỗi, một mình xông pha ra trận?"

"Đối phương trăm phương ngàn kế, kế sách đầu tiên cũng là cầu chi viện, Hoa Quốc hắn cũng như vậy đầu tiên cầu chi viện các thế lực."

"Đáng tiếc lại là chỉ có chúng ta nguyện giúp."

Mạn Chi thở dài: "Hóa Thần cảnh linh hồn, nàng không ra tay, với lại Lăng Thần hắn cầu chi viện ai đây? Chỉ có thể là ma nữ tông quen thuộc cùng nhau hủy hoại Tiên Đạo Tông."

Mạn Chi ánh mắt, toát lên vẻ mong đợi, con ngươi màu vàng sáng chói, sư tỷ ta liệu có thể gặp ngươi?

Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt, Vân Phàm chú ý tới, nàng ánh mắt mang thao phần mong đợi? Mạn Chi trở thành háo thắng nữ nhân sao?

Không thể nào a, bây giờ không phải lúc. Vân Phàm căn bản không thể vào mắt mình, nhưng không tin cũng phải tin bởi vì đang xảy ra trước mắt hắn.

Vân Phàm hắn rời khỏi đây, đứng dậy quay người nhảy ra khỏi cửa sổ, Thiên Thanh Mạn Chi nhắm mắt, sắp đến hồi kết lĩnh vực của ta.

Vân Phàm đi tìm Hoa Quốc, cũng nghĩ ra kế sách ngăn chặn đối phương.

Cư nhiên như vậy vài qua đi.

Trước Hoa Hạ Thành.

Thanh Vũ nàng dẫn theo hơn ngàn người đứng trước Hoa Hạ Thành, trên tường thành Vân Phàm nhìn xuống dưới, Thanh Vũ.

Ngồi trên ngựa sau lưng nàng, là hơn ngàn người cảnh giới đều không thấp, Kết Đan cảnh, Trúc Cơ cảnh.

Thanh Vũ, nàng mặc trên mình chiến giáp màu đỏ, bên cạnh là Cổ Nhược Ca, lần này giao thủ chỉ có hai người.

Không đời nào, quay lại mấy ngày trước bên trong đại điện: "Ta cùng Cổ Nhược Ca, tấn công chính diện các ngươi nhân cơ hội đó, lẻn vào thành bắt buộc phải."

"Để Xuất Khiếu cảnh còn lại ra tay, nếu không chúng ta một khi yếu thế vị xuất Khiếu cảnh mới ra tay, chúng ta căn bản không cách nào thắng."

Lăng Thần, Lưu Vân, Cô Cô, Chu Trúc gật đầu. Bốn người nhân cơ hội này kéo ra Xuất Khiếu cảnh, chiến trận này muốn một lần kết thúc.

Cổ Nhược Ca cũng nói đối phương Cổ gia muốn đột phá.

Vân Phàm đứng trên tường thành: "Hoa Vũ, ngươi lần này thật sự muốn đánh?" Thanh Vũ cười nhẹ: "Ha Ha, Vân Phàm ngươi cái tên này đã qua cũ."

"Ta tên bây giờ chính xác là Thanh Vũ, mà Hoa Quốc hắn căn bản không phải ta phụ thân, ngươi tưởng rằng mẫu thân ta để súc sinh như hắn chạm qua thân thể?"

Hoa Quốc đứng trên tường thành run rẩy.

Hoa Hạ thành trên tường thành cao ráo, là Vân Phàm, Cổ Mộc, Hoa Quốc, Đa Bác. Hoa Quốc nhìn xuống dưới, đường đất nhỏ, bên cạnh là cây xanh.

Cùng với mênh mông cỏ xanh, gió thổi nhìn bên dưới hơn ngàn quân lính, Thanh Vũ đứng trước, nàng mặc chiến giáp mà Cổ Nhược Ca lại không bị ai phát giác.

Hoa Quốc càng là nghĩ về trước khi hắn gặp nàng, đầu ong ong khí ức hắn bị phong ấn. Vân Phàm quay đầu thấy hắn không ổn, một quyền đánh hắn đầu.

"Ngươi khí ức bị phong bế?" Vân Phàm giờ đây mới ý thức được, hắn giờ đây mới minh bạch làm sao mà Hoa Vũ đổi tên thành Thanh Vũ.

Nàng quả nhiên có tính kế từ trước, nàng phụ mẫu chắc chắn là linh hồn thể trạng thái Hóa Thần cảnh.

Hoa Quốc giống như phát điên nhớ ra tất cả: "Hóa ra, hóa ra ta là bị chơi đùa, Vân Phàm hoàng tử cầu mong người giết chết nàng."

Hắn quỳ xuống đất nói, Vân Phàm không nói gì, ánh mắt nhìn hắn lại nhìn xuống dưới: "Thanh Vũ chiến trận."

Vân Phàm đưa tay lên cao, xung quanh binh lính dương cung lên cao. Tường thành kéo dài, khắp mới đều dương cung lên cao.

Công kích bên dưới.

Thanh vũ đứng trên ngựa, nhìn lên trời cao bay đến như mưa mũi tên: "Hừ, nho nhỏ mũi tên cũng muốn giết chết chúng ta?"

"Tử Long Lĩnh Vực, Long Thần Chân Thân."

Dứt lời từ nàng thân thể đứng trên ngựa, một màu đỏ linh khí bao quanh ra xung quanh, bao phủ toàn bộ xung quanh quân lính.

Quân lính cảm nhận lĩnh vực mang đến hiệu quả, cảm nhận cơ thể tăng cao, Vân Phàm nhìn xa xa to lớn.

Màu đỏ lĩnh vực, còn chưa dứt từ dưới đất còn nhô lên một đầu chân thân to lớn. Lần này nàng chân thân khác xa lần trước.

Lần này vậy mà là một đầu long, mạnh mẽ còn có đường vân vảy bảo vệ, chân thân hỏa long sừng còn kéo dài. Hai bên miệng còn hiện rõ hư ảo râu ria kéo dài?

Vân Phàm tê, nàng quả nhiên thành công đột phá, nàng màu tóc còn cháy rực lửa, mũi tên bay đến vừa chạm đến lĩnh vực, bị thiêu đốt.

Thanh Vũ nhếch nhẹ môi: "Vân Phàm, đi xuống hoặc là ngươi sẽ chết." Thanh Vũ cười nhẹ kinh thường nói, Vân Phàm hừ nhẹ: "Ngươi bất quá là Nguyên Anh cảnh."

"Ta cũng là Nguyên Anh cảnh sợ cái rắm!" Vân Phàm rút ra băng thanh kiếm, tay trái một luồng băng khí tức hiện ra.

"Băng Kiếm Thần Chân Thân." sau lưng hắn lại hiện ra to lớn thân ảnh, giống y đúc hắn thân ảnh băng linh khí dần dần tụ hợp.

Vân Phàm nắm chặt kiếm, nhảy xuống dưới.