Băng Thanh Thần Đế

Chương 292: Chương </span></span>292



"Ngươi ngươi trái tim đã bị ta đâm, làm sao có thể sống lại?" Đa Bác thân ảnh già nua cười ha ha: "Nếu như không phải có nha hoàn tiểu thư đây, ta cũng sẽ không sống lại."

"Ta muốn báo thù, ngươi giám giết ta. trung thành hơn bao nhiêu năm, ngươi kết quả vẫn vì mạng sống muốn giết chết ta?" Đa Bác cười ha ha, hắn vì vậy mà một kiếm đâm qua trái tim ta quá vô ơn.

"Ta Đa Bác dù có huynh đệ trận chiến này cũng muốn thất bại. Huynh đệ, hôm nay ta tiễn đi độc ác hoàng đế chúng ta từng tôn sùng."

Đa Bác cười ha ha, Tiểu Hoa sau lưng hắn mới thở dài vẫn là có thể cứu sống. Đáng tiếc chỉ là cứu sống vài phút mà thôi, năng lực của ta vẫn quá kém.

Phụ thân, mẫu thân năng lực của ta vẫn kém sao?

Nàng ủ rũ, Đa Bác đứng dậy bước tới bên cạnh phát điên nam nhân, đứng dậy dương quyền lên cao muốn đánh hắn, bỗng dưng độc phát tác.

Không còn như vài phút trước, dễ dàng động đậy. Mà nằm xuống tường thành đá, ho khan ra máu, Đa Bác nhìn xuống nam nhân, hắn đưa chân lên cao.

Một cước mạnh giậm mạnh chân xuống đối phương lưng: "Cảm thấy cơn đau sao?" Hoa Quốc tóc lấm bụi bẩn, thân ảnh hoàng bào đều không còn, mà ngước đầu lên cao hét to.

"A A Đau quá, đa bác ngươi muốn làm gì?' Đa Bác chỉ cười nhẹ đưa chân lên, cúi thấp người, ngồi xuống nhìn Hoa Quốc một tay nắm hắn đầu, nhìn xuống hắn ánh mắt cay đắng.

Râu riu mọc ngắn, không còn cao cao tại thương nam nhân, ánh mắt chán ghét, mang theo phần sợ hãi: "Đa Bác, ngươi thả ta ra, không được giết ta."

"Ta là hoàng thất người." Hoa Quốc đôi mắt xuất hiện vòng đen, đôi mắt mù mịt nhìn Đa Bác thân ảnh trung niên nam nhân.

Đa Bác tay trái nắm hắn đầu, tay phải xoay xoay kiếm ngắn: "Ngươi muốn cắt ta tai, như vậy hôm nay ta muốn cắt ngươi tai."

Đa Bác dứt lời tay phải lưu loát chém lên cao, một màu đỏ kiếm bay qua tai Hoa Quốc. Tai trái hắn rơi xuống đất, máu chảy ròng rã.

Cơn đau cực liệt truyền đến: "Đau quá a a a a Đa Bác ngươi giám ngươi giám?" hắn bên tai trái chảy máu, bởi vì hắn đang nhìn qua hướng đông.

Mà Đa Bác lại từ hướng đông nhìn qua hướng tây, nên tay phải hắn muốn cắt chính là tai trái Hoa Quốc, Hoa Quốc khóc rống.

Bán thân sắp chết đến nơi, Đa Bác nhanh chóng kiếm xoẹt qua tay đối phương, hai ngón tay rơi xuống tường thành lát bằng đá.

Hoa Quốc khóc rống, ngất đi ánh mắt nhắm lại, Đa Bác cười nhẹ, hắn chưa kịp vui mừng, thấy thân thể không muốn duy trì lâu, nhanh chóng một kiếm ngắn.

Chém đứt đối phương tay phải, Hoa Quốc vừa ngất đi tay phải bị chém đứt, giật mình tỉnh dậy, nhìn Đa Bác nắm lấy tay mình hét to: "Ngươi giám, ngươi giám?"

Đa Bác cười nhẹ không nói nhiều, một kiếm muốn chém đứt đối phương cổ, lại không ngờ tới bản thân đã hết sức lực nằm xuống đất.

Không còn khả năng cứu sống, Hoa Quốc thấy hắn cuối cùng chết cười ha ha: "Ha Ha ngươi chết, cuối cùng cũng chết, sống tại sao cải tử hoàn sinh?"

"Đại lục này căn bản không hề có truyện đó, hắn ánh mắt sát ý nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, muốn bò dậy lại không thể bò dậy."

Một tay bị chém đứt, một tay còn lại hai ngón tay bị Đa Bác chém đứt. Đa Bác trước khi chết vẻ mặt còn dương lên cao, ha ha dù ta không chịu nổi, nhưng với độc tính.

Cũng như vừa ho khan ra máu, cả vết thương hắn chém Hoa Quốc không sống lâu nữa, Hoa Quốc muốn bò, Tiểu Hoa ánh mắt sợ hãi, hai tay che miệng nhìn cảnh tượng này mà sợ hãi trước mắt.

"Không thể nào." Chu Trúc lướt nhanh qua nàng, một kiếm chém đứt đối phương đầu, đầu Hoa Quốc trực tiếp lìa khỏi cổ.

Chu Trúc nắm trên tay thanh kiếm, vừa cầm được cười nhẹ, trên mặt vết máu vô số, nàng cười nhẹ nhìn Tiểu Hoa.

"Một phàm nhân như ngươi, lại mang trong mình khả năng chữa trị cao cấp như vậy, đánh tiếc dù ta là phản loạn quân cũng không giết người vô tội!"

"Nhưng trước khi rời đi, ta muốn ngươi giúp hắn chữa trị lại tai bị Đa Bác chém đứt."

Tiểu Hoa ánh mắt sợ hãi gật đầu, nhanh chóng chạy tới, hai tay cầm lấy máu me tai Hoa Quốc, Chu Trúc nắm lấy tóc đối phương.

Tiểu Hoa muốn nôn, nhẫn nhịn cơn đau chữa trị đối phương tai.

Thấy vậy Chu Trúc cười nhẹ: "Ngươi thật là một mầm giống tốt, nhìn ngươi tuổi bất quá hơn bốn mươi, quá già thời kỳ tu luyện."

Chu Trúc nói xong nhanh chóng mang theo đối phương đầu, hướng tới trên cổng thành tường thành.

Cổ Nhược Ca nàng ta đợi quá lâu, chỉ là đi giết chết Hoa Quốc không nên lâu như vậy, Tiểu Hoa thấy người vừa rời đi trên tay máu.

Nhanh chóng chạy xuống muốn rửa sạch.

Bên trong phòng, ánh mắt còn mang theo sợ hãi: "Sư tôn đây là ta thoát thân cũng như hai người chết như thế nào nguyên nhân." Thiên Thanh Mạn Chi quan tâm nhất không phải là.

Đối phương chết ra sao, mà là Tiểu Hoa có thể để người chết có thể sống lại vài phút? Thiên kiêu như vậy Vân Thiên Quốc mù sao?

Năng lực mạnh như vậy, nàng còn tưởng rằng đối phương chữa trị Vân Phàm xương cốt gãy, đã là bá đạo năng lực. Nếu như có thể để nàng cảnh giới tăng cao.

Chẳng lẽ, muốn như vậy bỏ mặc nàng sao? Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt sáng: "Ngươi công pháp là phụ thân hay mẫu thân truyền lại?"

Tiểu Hoa muốn bình tĩnh nhưng thân thể không tự nhủ run rẩy: "Là Là, mẫu thân ta truyền thụ công pháp này gọi Hoa Hoa Trị Liệu, có thể phục hồi người bị thương không chết."

"Nhanh chóng lành lặn, mà mỗi lần như vậy, đồ nhi chỉ có thể dùng một lần, công pháp còn có hiệu quả, vừa chết người có thể sống lại vài phứt."

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu: "Hảo, ngươi về sau theo ta, cùng nhau trở về Thiên gia, ta tìm kiếm thiên gia trị liệu công pháp truyền thụ cho ngươi."

Tiểu Hoa run nhẹ người: "Sư tôn, nhưng mà." Mạn Chi ánh mắt lườm nàng: "Ta là thiên kiêu thiên gia, trưởng lão sẽ không có ý kiến huống chi là lão tổ."

Tiểu Hoa không thể cãi lại gật đầu.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua một tháng đi qua, tin tức Hoa Quốc đổi tên là Long Hạ Quốc.

Cũng làm người ta giao động kinh ngạc là Long Hạ Quốc vậy mà trở thành Ma nữ Tông phụ thuộc thế lực.

Bên trong Sơn Lộ Dương thành trì, bến cảng lúc này: "Lăng Thần, ta phải đi các ngươi tốt nhất muốn trở thành thần rồi hẵng đi ra."

Lăng Thần gật đầu: "Các ngươi đi cẩn thận cáo từ." Xung quanh mấy người đồng loạt gật đầu.

Cổ Nhược Ca, Cô Cô, Chu Trúc thân ảnh biến mất, Lưu Vân, Lăng Uyên, Lăng Thần, Thanh Vũ nhìn biến mất ba thân ảnh cúi thấp người tạm biệt.

Lăng Uyên khóc ròng rã: "Xà A di đi rồi, xà a di nói muốn cho Uyên nhi lên hắc xà xuống đại dương chơi thêm lần nữa, mà xà a di đã rời đi."

Lăng Uyên khóc ô ô, từ khi trận chiến kết thúc Xà a di ở lại chơi với nàng, nàng muốn gì xà a di đều chơi cùng nàng, Xà a di nói nàng muốn cưỡi hắc xà không?

Lăng Uyên sợ hãi không giám cưỡi hắc xà, nhưng bị Chu Trúc mưu kế nàng bắt buộc ngồi trên đầu xà.