Băng Thanh Thần Đế

Chương 294: Chương </span></span>294



Chỉ cần là Thanh nhi tỷ tỷ, nàng nguyện ý trả giá. Nghe được Thiên Thanh Mạn Chi nói vậy, Thiên Uyên hớn hở: "Vậy chúng ta đi."

Mạn Chi ngạc nhiên: "Cứ như vậy đi luôn sao?" Thiên Uyên gật đầu: "Không thể chậm trễ."

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, nàng kéo theo Tiểu Hoa đi nàng làm phụ trợ cho ta, Ba Người nhanh chóng đi ra khỏi phòng, Thiên Thanh Mạn Chi sáu cánh hiện ra.

Thiên Uyên bốn cánh màu vàng cũng hiện ra, mà Tiểu Hoa nàng công pháp mới, do sư tôn dạy cũng có cánh, là hai cánh màu vàng.

Ba người bay đi hướng về phía tây, vừa bay ra khỏi Thiên gia phủ, Vân Phàm hắn đang cùng Vô Ngạn, hàn huyên.

Tô Hạo ngay bên cạnh đến tìm hắn, cảm nhận được ba thân ảnh bay đi, nhanh chóng nhìn lại: "Là Mạn Chi nha, nàng muốn rời đi đâu?"

Băng Kiếm Thần bỗng dưng truyền âm: "Vân Phàm, ngươi thứ tư khảo hạch có, tiêu diệt rừng rậm chi vương."

Vân Phàm tê: "Chẳng lẽ là muốn theo các nàng?" Băng Kiếm Thần gật đầu: "Theo các nàng." Vân Phàm tê rồi, nhìn bên cạnh Vô Ngạn: "Vô Ngạn."

"Ta phải rời đi, hoàn thành ta tứ khảo." Vô Ngạn nghe vậy: "Vân Phàm ta theo ngươi, có thể giúp ngươi về tài trí kế sách."

Vô Ngạn biết nàng bản thân cảnh giới không cao, nên muốn giúp cũng là trợ giúp nhỏ nhoi, cũng là vê tài trí. Mà Tô Hạo không cần Vân Phàm nói.

"Ngươi muốn ta làm bao cát chứ gì? Ta đều biết rõ ngươi tâm địa, nhanh chóng đuổi theo ba nàng."

Ba người gật đầu, nhảy lên cao hóa thành ba đạo linh khí, một màu xang băng màu tím lôi, màu nâu đất nhanh chóng đuổi theo ba đạo màu vàng thân ảnh.

Mà Mạn Chi với tốc độ của nàng, cuối cùng cũng đến. Nhìn trước mắt xa lạ, núi rừng, lại nhìn xuống to lớn tường thành ngăn chặn rừng thanh lang.

Nhanh chóng đáp xuống, trước mất ba người hai tên cận vệ, đứng ngăn chặn, thấy rõ uy áp đáng sợ, cũng như hai cánh, bốn cánh, sáu cánh thiên sứ.

Rõ ràng đối phương là thiên gia người, nhanh chóng quỳ xuống một chân: "Tiểu nhân, tham kiến ba vị công chúa, ba vị muốn đến từng Thanh Lang."

"Có hay không, có lệnh bài chấp thuận?" Lệnh bài chấp thuận là lệnh bài có in dấu tướng lính hay thân là gia tộc, tộc trưởng đưa cho, hay là có thân phận cao quý là hảo.

Thiên Uyên thân ảnh bước tới, trực tiếp đưa ra lệnh bài Thiên gia tướng lĩnh.

Cận vệ tê dại: "Tướng lính, tiểu nô mắt mù không nhận biết ra người."

Thiên Uyên cười nhẹ: "Các ngươi, không biết ta cũng là điều đương nhiên, như vậy các ngươi thật làm tốt nghĩa vụ."

"Dù là cao quý thiên gia, cũng phải làm tốt quy trình xem xét, làm rất tốt, mau mở cửa." hai tên cận vệ thấy vậy, gật đầu nhanh chóng đẩy mở cửa.

Cửa sắt màu vàng to lớn, dần dần mở ra nhìn vào trong cảnh tượng là rừng núi tuy không cao, nhưng cùng với cây xanh, càng làm nơi đây toát lên vẻ mỹ lệ.

Thiên Uyên bước vào, Thiên Thanh Mạn Chi theo sau nàng bước vào cảm nhận xung quanh linh khí, tinh thần lực tăng cao, muốn xem xét.

Ở đây rốt cuộc có hay không có cao cấp yêu thú. Gật đầu an toàn, đi vào trong, vừa đi vào mấy tên cận vệ cảm thán, không hổ là tướng lĩnh.

Đều như vậy uy áp, đi theo hai người chắc là Thiên gia nhị tiểu thư, nghe nói nàng cảnh giới đã Xuất Khiếu cảnh nhị giai, còn theo nàng chắc là Tiểu Hoa.

Mấy người đều quen tiểu Hoa, nàng ta như vậy nhanh chóng theo sau nhị tiểu thư, chúng ta cũng muốn nhanh chóng ôm đùi.

Nhưng nhớ tới, Tiểu Hoa đã vào trong cung lâu như vậy, được tiến tăng hầu hạ nhị tiểu thư là điều đương nhiên.

Mấy tên cận vệ, lại canh gác bên cạnh là một nhà gỗ. Mấy người vừa canh gác, không được bao lâu. Ba thân ảnh nguyên tố thuộc tính linh khí đáp xuống.

Vân Phàm hắn biết trước tiên muốn làm gì đưa ra lệnh bài: "Chư vị cận vệ, ta muốn vào trong."

Cận vệ nhìn là hoàng tử bệ hạ, lòng run rẩy nhị tiểu thư vừa vào, bây giờ lại đến hoàng tử?

Mấy người đang mở cửa đẩy to lớn cửa ra sau, bởi vì cửa này không thể dùng linh khí để mở cho nên phải dùng sức đẩy mạnh. Vân Phàm thấy vậy muốn giúp.

Lại bị cận vệ ngăn cản: "Hoàng tử, người không thể như vậy, chúng ta là cận vệ nên mới có thể mở cửa, người là thân phận cao quý."

"Không thể mở cửa." Vân Phàm thấy vậy đành thở dài, hỏi thăm hai tên cận vệ: "Các ngươi có gặp qua ba thân ảnh đều là thiên gia người sao?"

Cận vệ đẩy cửa gật đầu: "Hoàng tử, ta vừa thấy người bước vào trong không lâu." Vân Phàm thấy cửa màu vàng lớn được mở ra: "Đa tạ hai vị ta rời đi trước."

Hắn lúc vừa đi, còn ném ra hai túi linh thạch mỗi người một túi. Đây cũng là vì đối phương giúp hắn mở cửa, coi như là chút quà mọn.

Vô Ngạn, Tô Hạo bay theo vào trong đó.

Hai tên cận vệ không ngừng vui vẻ miệng không ngừng cừi được được cười, vậy mà gặp phải hoàng tử, hôm nay ngày gì mà nhiều như vậy thiếu gia tiểu thư?

Ngay cả hoàng tử, cũng muốn vào trong Rừng Thanh Lang? Không rõ cũng không nên hỏi nhiều.

Mấy tên cận vệ đang vui mừng, bỗng nhiên từ đâu bước ra hai thân ảnh áo bào đen che hết người bước tới. Thân ảnh hai người càng là bước tới.

Mỗi bước đều đem theo uy áp, hai người trong đó một người đưa ra lệnh bào, tên cận vệ thấy vậy nhanh chóng cúi thấp người nhận lấy.

Nhìn trên tấm lệnh bài, một màu bá khí truyền đến thiên gia, gia chủ chủ lệnh bài, còn có đại tiểu thư lệnh bài? Nghe nói rằng đại tiểu thư thiên gia.

Được một vị cao thâm tiền bối, mang đi hôm nay lại muốn vào trong rừng thanh lang sao? Không nhớ rõ nhưng trước tiên nhường hai người vào.

Hai tên cận vệ nhanh chóng mở ra cửa lớn, để hai người đi vào.

Hai tên cận vệ run rẩy, hôm nay đều là gia tộc lớn thế đi vào trong, trong đó muốn thức tỉnh cái gì nha? Ngay cả thân là thiên gia tướng lĩnh cũng đi vào.

Hai người không rõ, nhưng đừng quan tâm. Biết càng nhiều, chết tỷ lệ càng cao a, mấy người nhanh chóng đóng lại cửa, tiếp tục làm cận vệ.

Trong rừng thanh lang, xung quanh là núi hoặc là cột đá cao, cây xanh lá màu vàng hoặc màu đỏ.

Thiên Thanh Mạn Chi đi trước, Tiểu Hoa chính giữa, mà Thiên Uyên nàng đi sau lưng nhìn xung quanh dưới đất là xanh cỏ.

"Coi trừng, chúng ta cũng không còn ở bên ngoài, ở đây cao nhất cũng là Kim Đan cảnh yêu thú."

Tiểu Hoa ánh mắt đảo qua cánh rừng bên trái.

Bên trong rừng thanh lang, ba thân ảnh bước đi trên con đường mòn, thật ra là không có con đường nào, mà chỉ là một đường đất.

Do yêu thú hay đi kiếm ăn, cũng như đường đi mà ra. Tiểu Hoa ánh mắt không thể rời đi bên trái nàng, cũng như là phía nam rừng thanh lang.

"Tiểu Hoa có gì sao?" Tiểu Hoa run rẩy: "Là một đầu đại lớn lang." Mạn Chi ánh mắt xuyên qua cánh rừng, từng cây xanh lớn ngăn chặn trước mắt nàng.

Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn ra đầu này yêu thú, Rừng Thanh lang cũng không phải đặt bừa, mà ở đây từng có yêu vương là một đầu thanh lang, cho nên.

Mới gọi là rừng thanh lang.