Thiên Thanh Nhi là áo bào đen bí ẩn một trong đó, mà bên cạnh thân ảnh cũng đưa xuống áo bào đen mũ, lộ ra tóc đen nhánh nữ tử, còn có gió ban đêm.
Ánh trắng chiếu xuống, một thân ảnh tóc vàng ôm chặt lấy một thân ảnh tóc trắng, mà bên cạnh tóc đen nhánh nữ tử cười nhẹ: "Tiểu Chi ngoan, lại đây Tuyết Liên tỷ tỷ ôm."
Chưa đợi Mạn Chi phản ứng, Tuyết Liên kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, Mạn Chi cảm nhận nàng yêu nhất hai vị tỷ tỷ, nàng bản thân là cuồng sư tỷ.
Cho nên nàng không hề thích nam nhân, nàng ôm lấy hai người: "Tỷ tỷ, ta rất thích các ngươi, liệu ta có thể cùng các ngươi đi sao?" Thiên Thanh Nhi lắc đầu.
"Thiên Thanh Mạn Chi, ta cần muội giúp, muội cứ một mực hợp lại ba đại yêu đến lúc đó, bản thân ta sẽ đi đối phó với nhân ngư tộc, để cho ba đầu yêu tộc."
"Thủ lĩnh, vẫn lạc như vậy còn đường của ta mới không có ngán chân người, bây giờ ta chỉ còn mục tiêu chính là Rừng Thanh Lang, và cuối cùng là kế sách của ta."
"Đến lúc đó ta sẽ đến đón muội, nếu như muội giám giết chết Vân Phàm." Mạn Chi không chần chừ mà nói:" Ta có thể giết chết hắn."
Thiên Thanh Nhi ngạc nhiên, trả lời cũng nhanh quá đi. Thiên Thanh Nhi ho khan: "Khục Khục, vậy lại đây tỷ tỷ ôm ngươi một cái, chúng ta rời đi."
Tuyết Liên bây giờ mới thả ra tóc vàng thiếu nữ, mà Mạn Chi ý thức được chú ý tới, tỷ tỷ ngực vẫn bé không có lớn? Đủ dùng thôi a?
Không có như Tuyết Liên ngực lớn sao? Nàng lại nhìn xuống bản thân, đã bằng tỷ tỷ. Ha ha ta cuối cùng cũng hơn tỷ tỷ, nàng ôm chặt Thiên Thanh Nhi.
Thiên Thanh Nhi xoa xoa đầu Mạn Chi, Mạn Chi vẻ mặt hưởng thụ: "Tỷ tỷ, ta thích ngươi." Thanh Nhi cười nhẹ: "Ân, ta cũng thích ngươi, mau hoàn thành thiên sứ thần khảo nghiệm."
Chưa đợi nàng nói, một thân ảnh thiên sứ sáu cánh, chiếu rọi xung quanh bầu trời đêm, là thiên sứ thần: "Ngươi cùng ta rất quen thuộc."
Thiên Thanh Nhi hiếu kỳ nghiêng đầu?
"Ngươi chính là thiên sứ thần?" Thiên Sứ Thần màu vàng linh hồn thể gật đầu: "Ta biết ngươi, mười hai cánh thiên sứ cực hạn."
"Lại còn nắm giữ tất cả nguyên tố, một khi ngươi ý định thành công, chắc chắn thời thế sẽ hưng thịnh, mà đám chính đạo không biết ý định sáng lập thần giới của ngươi!"
"Mà ngươi, nếu như xét về lý trí cũng gọi là ta nữ nhi." Thanh Nhi không tin nàng lời: "Ta căn bản không phải ngươi nữ nhi, ta biết bản thân ta từng là một vị cao thâm cảnh giới."
"Nhưng không hề có quen biết ngươi." Thiên Sứ Thần cười nhẹ: "Về sau ngươi sẽ biết, bây giờ ta cảm nhận ngươi huyết mạnh, giống ta nhưng mà đã phản tổ mà thôi."
"Ngươi có thể tự sáng lập ra thần vị, như vậy thần vị của ta ngươi không cần là điều đương nhiên. Mà ngươi sư muội nàng rất cuồng ngươi, nam nhân nàng không hề để vào mắt."
"Tính cách trực tiếp thay đổi, đáng tiếc nhất là ở gần ngươi, nàng tính cách vẫn là khóc oa oa tiểu nữ hài." Mạn Chi không còn ôm sư tỷ mà bĩu môi.
Nhìn trên cao thiên sứ thần thân ảnh: "Hừ, thiên sứ thần đại nhân ngươi không thể nói như vậy." Thiên Sứ Thần cười khặc khặc: "Còn về phần tối đêm nàng hay..."
Chưa đợi nàng nói đã bị Mạn Chi ném vào trong thiên sứ thần điện, Thiên Thanh Nhi nghiêng đầu? Không hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ.
"Sư tỷ, không có mệnh hệ, lần này gặp ngươi ta thật vui vẻ." Thiên Thanh Nhi cười nhẹ: "Ân, Mạn Chi nhớ lời sư tỷ giả trang cùng nhân ngư công kích."
"Còn về phần nhân ngư, ta sẽ giải quyết." Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, nàng biết bản thân muốn theo sư tỷ mà làm, chưa đợi nàng suy nghĩ thân ảnh sư tỷ đã biến mất, không còn tăm hơi.
Trước khi biến mất, nàng chỉ thấy sư tỷ lại đội lại màu đen mũ. Sư tỷ vừa quay đi, nàng hai tay ôm măt vẻ mặt đắc ý cười ha ha: "Tỷ Tỷ." ánh mắt lộ ra hình trái tim.
Cũng như đã nghĩ tới hài tử đặt tên là gì, đầu sói lang thủ lĩnh nhị đệ nhìn lên run rẩy, không ngờ đại nhân lại phái ra cao thâm cảnh giới.
Giả trang làm tiền bối nhân tộc, đi đến diệt ba đại yêu tộc. Sói Lang vẫn có ý thức, nhưng bị khống chế làm thi quỷ, căn bản không còn là Sói Lang tộc nhân.
Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt rộ ra trái tim, nhìn xuống dưới thân ảnh Sói Lang: "Ngươi là sư tỷ nô bộc, vậy nhanh rời đi còn nhìn ở đây?"
Đầu sói nhanh chóng thu lại đuôi, quay quắp rời đi, Thiên Thanh Mạn Chi nàng miệng không ngừng nhỏ giọt, sư tỷ sư tỷ.
Thiên Thanh Mạn Chi cuồng sư tỷ, muốn bên cạnh sư tỷ nhưng cần phải hoàn thành nhiệm vụ này trước đã, mới có thể đi cùng sư tỷ.
Bởi vì nàng biết, sư tỷ không bao giờ nói dối nàng, hừ sư tỷ nàng mạnh như vậy. Bây giờ đã là Luyện Hư cảnh, đây chính là luyện hư, là luyện hư không.
Có thể mở ra hư không, đây cũng chính là tên cảnh giới mà đặt, còn Hóa Thần cảnh là tăng cao tư chất, không có gì đáng ngại.
Thiên Thanh Mạn Chi ngáp ngắn ngáp dài, thân thể biến mất xuất hiện bên trong phòng, mà Tiểu Hoa nàng chưa hề đi ngủ ánh mắt nhìn thân ảnh sư tôn.
Lại ngồi lơ lửng trên hư không, hắc hắc chủ nhân ngươi lại đến nha. Nhưng mà ta chưa thể ra tay, bắt buộc phải theo mấy người thật lâu.
Tiểu Hoa xoay người, hai thân ảnh nằm trên giường, Tiểu Hoa nàng ôm chặt Thiên Uyên, Thiên Uyên thân thể run nhẹ cũng ôm lấy nàng.
Hai thân ảnh cư nhiên như vậy ôm nhau.
Hôm sau.
Thái dương lên cao, sáng sớm hôm sau Vân Phàm đi ra khỏi cửa hắn tóc màu băng lãnh, đều gọn gàng đưa hai tay lên cao: "Mệt mỏi, hôm nay lại một ngày mới."
Hôm nay là nguyệt 4, thiên 27.
Vân Phàm hắn thức dậy đi ra ngoài cửa phòng, sau lưng là to lớn cây đào, chưa đợi hắn thu tay xuống, Tô Hạo mắt nhắm mắt mở đi qua sau lưng hắn.
Vân Phàm ngã trên đất, Vô Ngạn vừa đi ra cửa thấy Vân Phàm nhanh chóng chạy tới đỡ hắn dậy: "Vân Phàm ngươi không sao chứ?"
Tô Hạo cười ha ha, tại thứ ba căn nhà đi ra là ba thân ảnh, Thiên Thanh Mạn Chi, bình thường đi ra mà Thiên Uyên nàng không còn cao ngạo nữ tử.
Nước miếng chảy ròng ròng, ôm lấy màu tím nha hoàn Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa nhi, không được rời đi tối hôm qua ngươi ngủ ôm ta, ta bản thân bị nhiễm ngươi mùi."
"Không cách nào thoát được, mùi thơm của ngươi." Tiểu Hoa vỗ mặt, không cách nào khác thoát khỏi, Thiên Uyên tướng lính cư nhiên vì nàng ôm đối phương.
Mà trở thành đi theo nàng nữ tử, không biết giải thích ra sao. Cho nên cư nhiên để mặc như vậy là cách tốt nhất.
Thiên Thanh Mạn Chi vừa đi ra, đầu sói lang thủ lĩnh cũng chạy nhanh về phía trước, cúi đầu.