Băng Thanh Thần Đế

Chương 307: Chương </span></span>307



Nhân Nhu cười nhẹ ba đầu thủ lĩnh yêu tộc càng là sợ hãi nhìn ba người, Xuất Khiếu cảnh tam giai, nghiền ép Hóa Thần cảnh hậu kỳ.

Nếu như ở gần nhau, cùng nhau bá đạo cỡ nào a. Không thể nói mấy người chính xác là quá mạnh.

Bỗng từ xa truyền đến động tĩnh, một đầu xanh nhạt cao ba mét dài bốn mét Sói Lang hiện ra, Nguyên Anh cảnh nhất giai.

Thiên Thanh Mạn Chi nhớ ra: "Lang thôn, không tồi thôn phệ đã đạt đến Nguyên Anh cảnh nhất giai."

Lang Thôn đầu ngước lên cao, cười hắc hắc: "Ta chính là thèm khát thôn phệ." hắn mắt đỏ nhìn lên cao lại nhìn xuống dưới, màu xanh biếc ánh mắt xanh nhạt lấp lánh ánh sao.

Xung quanh từng đường vảy cá, Lang Thôn run nhẹ người, vậy mà gặp nàng ở đây, Lang Thôn nhớ tới bản thân từng gặp qua một vị nữ tử.

Cứu giúp bả thân, cũng chính là ánh mắt xanh nhạt lấp lánh ánh sao. Môi xanh nhạt này, còn là nhân ngư tộc nhân cũng như đưa hắn công pháp thôn phệ.

Từ đầu là Sói Lang bị bỏ rơi, không ngờ tới gặp nàng ở đây, hắn từng là sói nhỏ vừa nhập môn cảnh giới, nguyện thề rằng sẽ bảo vệ nàng.

Mà Nhân Yên nhìn thấy hắn, khí ức ùa về: "Ngươi là con sói nhỏ ta từng cứu giúp nha, giờ đây cảnh giới lại muốn đổi kịp ta?"

Lang Thôn cúi đầu, quỳ xuống: "Ngài có thể cho ta biết ngài tên?" Nhân Yên cười nhẹ: "Ta gọi Nhân Yên, Nhân trong ta nhân ngư tộc mà yên trong yên ổn, nhu nhã sống tốt."

Lang Thôn cúi thấp đầu: "Nàng gọi Nhân Yên, ta gọi Lang Thôn, lang trong Sói Lang tộc nhân, Thôn trong thôn phệ."

Nhân Yên cười nhẹ, chân trần bước tới, đưa tay kèm theo vảy cá xoa xoa đầu Sói Lang cao ba mét cúi đầu xuống để nàng xoa xoa đầu.

Lang Thôn cảm nhận bản thân nhìn đã yêu từ còn là Sói Lang nhỏ, tâm tình vui vẻ. Vân Phàm thấy vậy thở dài, cuối cùng nàng cũng rời đi.

Thiên Thanh Mạn Chi lại bước tới, gõ đầu hắn: "Gần gũi nàng, nếu không ta giết ngươi." Thiên Thanh Mạn Chi đang uy hiếp hắn, đối phương thích ngươi.

Còn có thể lấy đối phương tam đại nhân ngư mạnh mẽ, nếu như đối phương đạt đến Hóa Thần cảnh, có thể dùng đến Luyện Hư cảnh thực lực.

Tốt như vậy đạo lữ không thích? Vân Phàm bị gõ vẫn không hiểu tại sao nàng lại muốn hắn gần gũi Nhân Yên nữ tử?

Vân Phàm không rõ, nhưng Mạn Chi rõ vậy gần nàng một chút cũng không sao. Vân Phàm theo mấy người nhanh chóng rời đi.

Thiên Thanh Mạn Chi suy tư, đối phương chỉ là đi theo mấy người nếu như mấy người có thể có Xuất Khiếu cảnh mấy đầu có thể dễ dàng đánh a.

Mà không có, các nàng sẽ không ra tay, mấy người nhanh chóng đi qua con sông, Nhân Yên, đi theo bên cạnh Vân Phàm, mà đầu Lang Thôn ánh mắt tức giận.

Nhân tộc nam nhân, vừa đến ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, không đúng chính là hắn đoạt lấy nàng, Nhân Yên của ta.

Vân Phàm có Nhân Yên lải nhải theo sau: "Tiểu Nhiên, ngươi không thể chạy nhanh như vậy, đợi ta. Ta tuy là nhân ngư tộc nhưng chạy cũng rất nhanh nha."

Nhân Nhã sau lưng, thấy vậy nhìn vào Thiên Thanh Mạn Chi: "Ngươi nhân tộc nam nhân, vậy mà để cho tỷ tỷ ta nhìn cái đã yêu?"

Màu xanh biếc ánh mắt nhìn nàng, môi xanh biếc nhỏ nhắn không ngừng nói nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai nàng.

Mạn Chi che miệng cười hắc hắc: "Như vậy chúng ta mới có thể để các ngươi ra tay." Nhân Nhu một bên giọng nói cao lãnh.

"Hừ, nhân tộc nam nhân ta sẽ tìm cơ hội giải quyết hắn." giọng nói cao lãnh do màu đỏ mắt ánh sao nói ra.

Trong cánh rừng đang đi tới Đại Bàng tộc nhân, mấy người nói chuyện mà Sói Lang tộc trưởng Lang Hắc: "Lang Thôn, ngươi khả năng thôn phệ thật mạnh!"

"Có thể hay không thôn phệ, trở thành tiếp theo Xuất Khiếu cảnh?" Nghe đến Sói Lang thủ lĩnh câu nói, bên cạnh bốn chân Sói Lang.

Lang Thôn bước đi, khác biệt lớn nhất giữa hai đầu Sói Lang chính là màu nâu với màu đỏ mắt, dễ nhận thấy nhất là Sói Lang một đầu lại có hắc ám thuộc tính.

Bay quanh lông.

"Ta có thể nắm chắc, có đủ thức ăn thôn phệ nắm giữ Xuất Khiếu cảnh dễ dàng như trở bàn tay." Sói Lang thủ lĩnh hắn ánh mắt màu nâu nhìn qua bên cạnh đầu sói.

Đã không khác biệt hắn là bao, đây chính là đầu tiếp theo Nguyên Anh cảnh vượt qua Kim Đan mà tới Nguyên Anh.

Hắn vừa đi mấy ngày, cảnh giới liền là Kim Đan cảnh, nếu như để hắn càng thôn phệ khả năng cao đạt đến Xuất Khiếu không ngừng, Sói Lang thủ lĩnh tuy là miệng sói.

Vẫn không thể dương lên nhếch miệng, nhưng cười đắc ý vẫn là có thể. Mà Lang Thôn một bên suy tư hắn đã thôn phệ mấy đầu Kết Đan cảnh, cũng như Kim Đan cảnh yêu thú.

Cảnh giới bước tới Nguyên Anh, công pháp lại có hạn chế, không thể tiếp tục thôn phệ trong mấy ngày, Sói Lang mới rời khỏi chiến trường đi tìm nhân ngư hồ.

Tìm kiếm đã cứu sống hắn nhân ngư nữ tử, không ngờ tới Vân Phàm nhân tộc tiểu tử màu xanh băng tóc, lại có thể thu hút nàng. Mà Sói Lang hắn tập tính chính là chiếm giữ.

Không thể chia sẻ nàng cho khác nam nhân, Sói Lang ánh mắt màu đỏ ngầu nhìn chăm chú Vân Phàm. Ngươi nếu không đối tốt với nàng nhân cơ hội đó.

Ta cướp lại nàng.

Vân Phàm nghe Nhân Yên nói vậy, thấy nàng không có ác ý cũng như Mạn Chi nói, phải gần gũi nàng: "Nhân Yên cô nương, đừng gọi ta là Tiểu Nhiên."

"Ta tên gọi là Vân Phàm."

Nhân Yên bĩu môi, trên mặt vảy cá còn lấp lánh: "Vân Phàm tên này của ngươi không có ý nghĩa, cho nên gọi Tiểu Nhiên."

Vân Phàm bế tắc rồi, nhìn xung quanh cây xanh lại cột đá, bước lâu như vậy nên đến Đại Bàng tộc nhân lãnh địa, quả nhiên như hắn dự đoán.

Đi lên một con đồi núi nhỏ, đã thấy Đại Bàng tộc nhân, Tiểu Hoa thấy là sư tôn nhanh chóng chạy tới: "Sư tôn, ngươi một đêm không trở về ta thật lo lắng."

Tiểu Hoa lại nhìn, quen thuộc ba thân ảnh? Ba thân ảnh nhìn rất quen thuộc, lại không biết được đối phương là như thế nào quen thuộc.

Mà Vô Ngạn thấy là Vân Phàm háo hức chạy tới, không ngờ gặp phải Vân Phàm bên cạnh vậy mà có vảy nữ nhân trên mặt? Nữ tử này rốt cuộc là ai?

Nàng không quan tâm bên cạnh có bao nhiều đầu yêu thú, không quan tâm đối phương cảnh giới, chạy tới, bốn mắt nhìn Nhân Yên.

"Ngươi là ai? Tại sao gần Vân Phàm như vậy." nàng tay kéo lại Vân Phàm không thể để nữ nhân này gần nàng nam nhân, không muốn nam nhân mình yêu bị cướp mất.

Nhân Yên màu xanh biếc tóc, bay theo gió lại nhìn màu tóc tím buộc gọn gàng, y phục còn là màu tím nắm chặt lấy Vân Phàm tay, nàng không có tức giận.

Nở nhẹ nụ cười.

"Ta xin giới thiệu, ta là nhân ngư nhất tộc Nhân Yên hân hạnh gặp ngươi." Vô Ngạn thấy đối phương lại không tức giận, vẫn bình tĩnh đối đáp nàng.

Vô Ngạn tâm tình mới thả lỏng, cúi đầu: "Nhân Yên cô nương, ta thất lễ ta gọi Vô Ngạn Vô trong Vô Tình, Ngạn trong Hoa Bỉ Ngạn."

Vân Phàm ngạc nhiên, nàng tên vậy mà còn có biệt hiệu ý nghĩa. Tên hắn lại không có hay ta cũng phải tự nghĩ ra đây, mẫu hậu không nói cho ta.

Vân Phàm suy tư, về sau vẫn là tự duy nghĩ cho bản thân tên biệt hiệu ý nghĩa.