Hai nàng nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Tiểu Hoa cùng Thiên Uyên thấy hai người nắm chặt nhau, càng gần hơn trước giống đôi phu thê.
Màu tím nha hoàn y phục, tóc tím trên tóc còn cài một bông hoa màu tím, bên cạnh là màu tóc đỏ vàng nữ tử, mặc trên mình y phục màu vàng hoàng kim.
Ôm chặt đối phương, thấy là Thiên Thanh Mạn Chi tới cũng không tách rời, dương tay trái lên cao, tay phải vẫn ôm chặt Tiểu Hoa.
"Mạn Chi sư muội, đối phương chưa chết các ngươi đã tới đây?"
Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Nếu không phải chúng ta, nhân ngư đại nhân sinh mệnh suy yếu Nhện Hoàng Chu biến dị, muốn chết từ mấy giờ trước."
Các nàng giao thủ dĩ nhiên kéo dài mấy tiếng, Nhân Yên bay đến chân trần bước tới Tiểu Hoa trước mắt: "Tiểu Hoa mong cô nương, ban cho ta ân huệ."
"Trị liệu ta sinh mệnh." Lộ Xà quấn quanh trên cổ: "Cô nương, ngươi có thể giúp Yên Yên phục hồi, ta có thể trao đổi cùng cô nương pháp bảo hay vũ khí."
Nhân Nhu, Nhân Nhã giọng nói cũng truyền ra: "Chỉ cần cô nương có thể chữa trị sư tỷ, sinh mệnh trên người, chúng ta nguyện đa tạ cô nương, trả giá cô nương muốn đồ vật."
Tiểu Hoa cười nhẹ: "Không cần khách khí, ta không cần pháp bảo hay vũ khí." Nhân Yên gật đầu: "Mong cô nương chiếu cố." Tiểu Hoa gật nhẹ đầu, nàng đưa tay ra trước ngực đối phương.
Xanh biếc y phục, vảy cá chiến giáp không ngừng lấp lánh lóe sáng, Tiểu Hoa nhìn lại bản thân vẫn là nha hoàn y phục, ánh mắt tím hiện ra Nhân Yên thân ảnh rất quen thuộc.
Lại không nhớ ra đối phương, mặc kệ giúp đối phương trị liệu, nàng tay bỗng nhiên phát sáng, một đạo linh khí truyền vào trong Nhân Yên thân thể.
Nhân Yên nhắm mắt, cảm nhận thân thể thay đổi, linh khí trên người bình ổn, sinh mệnh đang dần ổn định, Nhân Yên với nàng tỷ muội.
Ánh mắt không thể tin nổi, Tiểu Hoa cảnh giới thấp như vậy, nắm giữ năng lực trị liệu kinh khủng thái quá, bất quá đối phương đã là Mạn Chi đồ đệ.
Ý định đem đối phương cướp về tay, không thực thi, Mạn Chi sư muội còn là Vân Phàm sư muội, về sau cũng là nàng sư muội.
Tiểu Hoa linh khí truyền đến, Nhân Yên thân thể dần ổn định, mà Tiểu Hoa sắc mặt tái nhợt tay rơi xuống, Thiên Uyên nhân cơ hội nhanh chóng ôm lấy nàng.
Nhân Yên sinh mệnh ổn định, thân hình đứng thẳng cúi thấp: "Cô nương đa tạ." Tiểu Hoa lắc đầu, bỗng nàng trước ngực, cảm thấy nhột nhột.
Thiên Uyên tay vậy mà nắm nàng, hai núi to cũng như nhô ra núi nhỏ? Tiểu Hoa run nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Uyên, biết trước đối phương sở thích lạ như vậy.
Nàng đã không ôm đối phương, Thiên Thanh Mạn Chi không chú ý tới điều này, hai nữ nhân với nhau có gì đáng ngại? Nàng cũng không chú ý tới.
Xung quanh Sói Lang, Cự Hùng. Mới thám thính trở lại Đại Bàng cũng không chú ý, Thiên Uyên đỡ Tiểu Hoa rời đi, Nhân Yên cảm nhận trên mình, sinh mệnh hoàn toàn khôi phục.
Sinh mệnh tràn đầy, ha ha ta cuối cùng muốn xuất thủ toàn lực, Nhện Hoàng Chu biến dị Hóa Thần cảnh là ta sợ sao? Ba tỷ muội chúng ta, thêm tiểu Xà bằng hữu lâu năm.
Đối phương bất quá là ngu muội, say mê nữ tử người, hai người ánh mắt nhìn về phía tây, một đạo kéo dài đất, cũng như trận pháp nàng đề ra.
Màu tím linh khí muốn tiêu thất.
Nhân Ngư, Nhân Yên quay đầu, đưa tay không cầm thương lên cao: "Nhân Ngư Lĩnh Vực, bao trùm." dứt lời, xung quanh màu tím kết giới, bị bao quanh lấy bởi một đạo thủy nguyên tố.
Màu tím linh khí tiêu thất, đi vào trong đạo màu xanh thủy. Ngay cả bên cạnh nàng Thiên Thanh Mạn Chi run nhẹ người, đây là lĩnh vực có thể nghiền ép đối phương sao?
Nhện Hoàng Chu lĩnh vực, nàng còn cảm thấy rất chi là bình thường không có đáng sợ, nhưng đổi lại qua Nhân Yên sư tỷ, lại mạnh như vậy, trận chiến tiếp theo cần để đối phương chết.
Không làm can thiệp tỷ tỷ, mục tiêu. Thiên Thanh Mạn Chi nổi lên sát ý, mà bên cạnh mấy người căn nhà, Thiên Uyên đỡ Tiểu Hoa bước vào trong, vừa bước vào nàng đã đặt ra cấm chế.
Đóng chặt lại cửa, Tiểu Hoa run rẩy tím y phục nha hoàn quay đầu nhìn Thiên Uyên đại nhân: "Thiên Uyên ngươi muốn làm gì?"
Thiên Uyên cười hắc hắc, mắt đen nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Hoa run nhẹ người: "Chẳng lẽ." Thiên Uyên nắm chặt lấy nàng vai: "Tiểu Hoa ngươi trở thành ta lão bà a."
Tiểu Hoa tê, nàng lại muốn bách hợp có đi nhanh quá không? Chưa đợi nàng suy nghĩ, Thiên Uyên đã đè nàng xuống giường.
"Hắc Hắc, như vậy gạo nấu thành cơm ngươi sẽ không thoát được ta." Tiểu Hoa run người, Thiên Uyên càng là hăng hái cởi nàng nha hoàn y phục.
Tiểu Hoa thấy không thoát, vẻ mặt thay đổi: "Hừ, bổn cô nương nếu bách hợp trước tiên phải là ngươi." nàng nhân cơ hội Thiên Uyên ngơ ngác.
Đem đối phương đẩy xuống giường, thay là đối phương nằm dưới giường, nàng đứng trên đối phương, nhìn xuống cởi ra đối phương áo, lộ ra áo yếm còn có băng bó ngực?
Đối phương ngực còn to như vậy? Kinh ngạc nhưng vẫn phải hành động, màu vàng y phục bị cởi ra gần nửa, Thiên Uyên không sợ mà càng hưng phấn.
Cuối cùng nàng bị Tiểu Hoa đè xuống, cởi ra toàn bộ y phục.
Nhìn đối phương hành hạ bản thân mà hưng phấn.
Bên ngoài nhà, Nhân Ngư Nhân Yên biến mất, đi vào trong lĩnh vực, nàng kết giới vừa lúc tiêu thất, màu tím linh khí tiêu thất hiện ra là một thân ảnh nam nhân.
Nam nhân y phục màu trắng, do tơ nhện hình thành, tóc đen ánh mắt đỏ ngầu nhìn Nhân Ngư tóc xanh biếc, uy áp mạnh mẽ đầu đội vương miện.
Tay cầm thủy thương, nhìn hắn. Nhện Hoàng Chu biến dị nhìn nàng: "Đây là đâu? Vậy mà đè ép ta như vậy, ngay cả ta lĩnh vực chân thân, đều không thể sử dụng." Nhện Hoàng Chu cảm thấy uy áp không đúng.
"Luyện Hư cảnh giới, ngươi rốt cuộc là ai?" Nhân Yên cười nhẹ: "Ta là tồn tại mà ngươi không thể biết, trở thành ta thức ăn Hắc Ám Tinh Thần Ma."
Dứt lời, một đạo màu xanh thủy, từ bên cạnh Nam nhân đang đứng trong vô số thủy nguyên tố, bao phủ lấy cơ thể Nhện Hoàng Chu biến dị hóa hình.
Sau lưng tám chân cứng rắn nhện, muốn phản kháng đáng tiếc lại không thể, hắn gầm thét: "Không Không, ta không muốn chết."
Nhện Hoàng Chu hóa hình thân thể, tám chân nhện bị thủy nguyên tố ăn mòn, cơn đau rát truyền đến, đối phương còn đáng sợ hơn truy đuổi hắn đầu yêu.
Sợ hãi lan tỏa, đối phương là ai hắn căn bản không thể nghĩ, sợ hãi suy nghĩ về nhân sinh, làm sao bản thân đắc tội nàng. Thân thể đều truyền đến kịch liệt đau đớn.
Nhìn màu xanh biếc nhân ngư, ánh mắt ba màu thay đổi, thành một màu trắng sắc bén ánh mắt, Nhện Hoàng Chu chợt minh bạch, tồn tại đáng sợ hơn cả Rừng Rậm Chi Vương.
Nàng nếu như không bị giết, ắt hẳn một đời tiếp theo thần.
Nhện Hoàng Chu đau đớn kịch liệt, nhìn lên cao, không thấy rõ chỉ là màu xanh đại dương, bao trùm. Sợ hãi biến mất, thay bằng một nụ cười, hòa làm một cùng đại dương.