Tô Hạo hắn thì ngồi trên ghế, cứ dùng thần thức xem bên trong nhẫn trữ vật. Phụ thân hắn vậy mà đưa hắn nhiều đồ vật như vậy, cả gia sản của Tô gia đều bị hắn mang đi đi.
Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì Gia Phong bước đi đến nói: "Ba vị hảo, chúng ta thế nhưng sắp đến Tông môn." Vân Phàm lại đặt lên bàn chén trà rồi nói: "Gia Phong Tiền bối, tông môn chúng ta thế nhưng rất gần Vân Quốc?"
Gia Phong lại phất tay chê cười nói: "Hoàng tử bệ hạ, cái này người thế nhưng chưa biết đi, Mộng Quốc về hướng đông thế nhưng là Tiên Đạo Tông, còn hướng bắc là Mộng Quốc."
Vân Phàm nghe vậy âm thầm gật đầu, Mạn Chi bên cạnh liền nói: "Tiền bối tiền bối, vậy tông môn chúng ta thế nhưng có gì để ta chơi đùa không?"
Gia Phong vuốt vuốt râu nói: "Tiểu thư, cho ta thứ lỗi, tông môn là nơi để tu luyện. Nhưng tiểu thư lịch luyện vẫn có thể chơi đùa." Mạn Chi nghe vậy liền khoanh tay, bĩu môi.
"Hừ."
Gia Phong chỉ cười mà không nói lời nào, liền quay người nhìn xuống dưới, vài tên đệ tử cũng không phải dân trong thành gì, đều là thiếu gia, hay tiểu thư các gia tộc trong thành.
Tổng cộng có bốn tên, một tên đã được đưa lên từ trước, vài người tu luyện thiên phú nhưng xuất thân thấp kém được mang qua thuyền thứ hai, hắn liền cảm thán nói.
Lần này đi Vân Quốc không ngờ thu hoạch được ngoài ý muốn ha ha, một bên khác Vân Quốc quảng trường lúc này, Thanh Nhi nàng ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ.
Xung quanh đệ tử Tiên Đạo Tông cũng thu hoạch tàn dư của lần tuyển chọn đệ tử, mấy tên đệ tử không thể dùng linh khí, một mạch phá rời.
Cần phải dùng sức mạnh, linh khí bao trùm lấy thân thể để tự mình tháo rời. Đây cũng là quy định chung của các thành không nói gì Vân gia Thành.
Tuyết Liên bên cạnh liền nói nhỏ: "Thánh nữ chúng ta thế nhưng sắp đi đến Tiên Đạo Tông, chúng ta thế nhưng muốn hay thông báo cho Chủ Thượng?" Thanh Nhi lắc đầu.
Thời gian dần trôi qua, mấy tên đệ tử cùng chấp sự đều thu dọn thành công tất cả, ngoại trừ tảng đá to lớn vẫn còn đó. Tuyết Liên liền nói: "Thánh nữ ta nói cho ngươi biết, cái này mấy tên đệ tử này không đủ cảnh giới để có thể mang lên tảng đá này."
Thanh Nhi bên cạnh gật đầu, Tuyết Liên lại nói thêm: "Chỉ có Trúc Cơ cảnh mới có thể nắm giữ, nên phần này không đáng ngại với tên chấp sự lúc nãy."
Chấp sự Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, nhưng mỗi tiểu cách giới thật sự cách nhau một trời một vực. Thanh Nhi nàng cũng không cần biết điều này cho lắm.
Nàng cực kỳ lười, cùng với thân thể bây giờ thật sự yếu kém. Lúc này tên chấp sự cùng vừa lúc đến, hắn phất tay tảng đá to lớn liền biến mất. Xung quanh nhiều tên mới thu nhập làm đệ tử Đạo Tông thấy vậy cũng há hốc mồm.
Nhưng trong đó lại có một thiếu niên, không chú ý tới cái này, hắn nhìn về phía Thanh Nhi, trên tay hắn là một chiếc nhẫn, không phải nhẫn trữ vật.
Trong đầu hắn liền truyền tới tiếng nói: "Lăng nhi ngươi nhìn hài tử đó làm gì?" hắn là Lăng Thần, Đông vực Lăng gia thiếu chủ, bị người ta hãm hại phải đi đến Tây Vực trốn tránh.
Lăng Thần liền nói: "Nhìn nữ hài thử kia, thật giống muội muội của ta, bên cạnh nàng ta cảm giác đúng thật quen thuộc. Rốt cuộc là ai ta cũng không nhớ rõ."
Trong chiếc nhẫn lại truyền đến tiếng nói lão của nhân gia: "Ta có dùng qua thần thức rò xét xem nàng, nàng bị một loại bệnh, thân thể yếu kém không có sức lực, còn nữ nhân bên cạnh thiếu nữ đang ngồi. Ta thấy nàng não có hơi thấp."
Hắn dùng thần thức rò sét qua, có thể thấy được hai người. Lăng Thần nghe vậy, thân thể liền run run nói: "Sư tôn ngươi nói nàng thân thể yếu kém. Ngươi xem có phải là Hàn Hoa Chi Thể?"
Trong chiếc nhẫn hắn đeo trên tay cũng nói: "Ta rò sét xem thử." lão nhân dùng thần thức xem qua người nàng thì cũng không khỏi sợ hãi nói: "Nàng thật sự là Hàn Hoa Chi Thể, thân thể yếu kém."
Lăng Thần nghe vậy liền cười tươi nói: "Sư tôn nàng là ta muội muội, bên cạnh là tỷ tỷ ta não tàn. Không ngờ rằng ta cảm thấy quen thuộc như vậy thật sự là hai người."
Nhưng mà làm sao hai nàng không quen biết hắn đây, Lăng Thần đang định tiến về phía trước thì, Chấp sự liền đi đến phất tay, hơn một trăm người liền biến mất xuất hiện trên thuyền.
Lăng Thần định tiến lên, liền thấy bản thân trên thuyền không có thấy được Thanh Nhi cùng Tuyết Liên. Hắn liền chửi thề nói: "Mã Đan ta vậy mà đang định đi lên đây."
Ah ah hắn cảm thán muội muội tỷ tỷ, bị cuốn vào trận chiến năm xưa vậy mà lưu lạc đến bây giờ nếu mẫu thân phụ thân mà biết chắc chắn rất là vui đây. Nhưng mà hắn lại nhớ đến bị bản thân bị khinh thường, không có cứu được muội muội.
Hắn không phải phế vật, hắn cảnh giới thật sự là Luyện Khí cảnh cửu giai, muốn đột phá trong truyền thuyết Trúc Cơ cảnh trên đại viên mãn.
Hắn còn có sư tôn trợ giúp nên cần phải đi tìm dược liệu, bên này Thanh Nhi cùng Tuyết Liên được mang lên trên thuyền, may mắn rằng ghế nàng ngồi cũng được mang theo nên cũng vẫn ngồi tại chỗ.
Nhiều người vừa mới được đưa lên, cũng cách xa hai nàng xa xa một chút. Không muốn bị lây nhiễm mùi nghèo đi, Thanh Nhi thì cảm thán nói: "Ta cũng không giống trên địa cầu đi ăn xin các ngươi bốn trăm triệu tệ đi."
Tuyết Liên bên cạnh liền nói: "Thánh nữ ngươi có thể đứng dậy không, ta cũng mỏi chân, bây giờ ta thế nhưng chỉ Luyện Khí cảnh nhị giai." Thanh Nhi gật đầu ân, liền đứng dậy, Tuyết Liên cúi người kéo ghế ra.
Bởi vì ghế này có thể kéo ra, đủ hai người ngồi, Tuyết Liên kéo ra liền ngồi xuống. Thanh Nhi cũng ngồi xuống theo, xung quanh mấy tên đệ tử Tiên Đạo Tông nhìn nàng liền mắt to mà nhìn.
Đây ghế các ngươi chế cũng hảo đi, Bên này Tô Hạo cùng Vân Phàm Mạn Chi đã đi đến Tiên Đạo Tông. Cảnh trước mắt làm mấy người ngơ ngác.
Trước mắt ba người là ba tòa đảo, không đúng phải là ba ngọn núi, Vân Phàm cũng cảm nhận được linh khí nồng đậm truyền ra từ ba ngọn núi, xung quanh ngọn núi cũng được xây nhiều ngôi nhà.
Giống như một tòa thành trên cao vậy, nhưng mà đây là tông môn. Ba người đứng trên thuyền đi đến, vừa đi vào là bay qua một cánh cửa to lớn. Trên đó có gắc ba chữ to Tiên Đạo Tông.
Bên cạnh ngọn núi còn có một hàng dọc chữ nữa Tiên Đạo Tông, thật sự là quá hoành tráng, ba ngọn núi được sắp xếp cũng như trình tự từ thấp tới cao.
Gia Phong liền từ đâu xuất hiện nói: "Chúng ta đi đến ngọn núi đầu tiên còn được gọi là ngoại môn đệ tử, ngọn núi thứ hai là nơi nội môn đệ sinh sống, cùng với đại điện tông môn đặt trong ngọn núi thứ hai."
Gia Phong lại cười cười nói: "Còn ngọn núi thứ ba là đệ tử hạch tâm cùng chân truyền đệ tử, nên không có nhiều người qua đi. Coi như là nơi yên ắng nhất."Hắn cũng không thể nói trong đó thế nhưng là lão tổ nơi ở.