Băng Thanh Thần Đế

Chương 357: Chương </span></span>357



Màu đen hắc ám nguyên tố gầm thét, Luyện Hư cảnh nhất giai, rất khó khăn giải quyết, Diệp Dương đưa thương ra bên cạnh.

"Lão tổ, ta muốn đích thân giải thoát cho ngươi." Hắc ám nguyên tố nam nhân, tóc phủ qua sau lưng, xung quanh đều là màu đỏ hắc ám nguyên tố.

Hoặc là màu đen hắc ám nguyên tố, Diệp Dương đứng thẳng người, ánh mắt kiên định, đưa thương ra định dùng công pháp. Hắc ám lão tổ, đã bay tới!

Hai tay đưa lên, một chưởng vỗ xuống, Diệp Dương đưa thương ngăn chặn, ánh mắt tỏa ra sát ý.

Đánh bay hắc ám lão tổ, thanh thương run nhẹ. Hắn không thể tin nổi, lão tổ dù cho thế nào tình trạng, vẫn mạnh như vậy?

Diệp Dương lui ra sau, xoay nhẹ thương trên cao, một đạo to lớn thương đâm xuống, hắc ám lão tổ ánh mắt đỏ ngầu, nhanh chóng né tránh.

Đạo thương to lớn từ trên rơi xuống, Diệp Dương nhanh chóng xuyên qua, ánh mắt sắc bén, tỏa ra sát ý nhìn Diệp Dương. Thân ảnh biến mất, Diệp Dương nhanh chóng đưa thương ngăn chặn!

Không ngờ tới, lần này hắc hóa lão tổ, lại mạnh hơn trước đánh hắn ra ngoài, Diệp Dương đạo thương bị đánh lui, một tay chống đỡ xuống đất.

Mới dừng lại được đạo công kích, ánh mắt hắn sắc bén. Ngước nhìn lão tổ của mình, quả nhiên là lão tổ, dù cho bị hắc hóa cảnh giới vẫn như vậy mạnh.

Nghiền ép tộc nhân, Diệp Dương cười nhẹ tóc đen bay theo gió, thương đưa qua sau lưng: "Lão tổ, đây là chúng ta bí truyền công pháp."

"Hôm nay, ta muốn mời người xem, bí truyền chúng ta công pháp, do hậu bối người sử dụng."

Ánh mắt trung niên nam nhân, nhìn lên cao, thương đưa qua sau lưng, hiện ra từng đường vân sắc bén linh khí.

Xung quanh nổi lên linh khí!

Ánh mắt hắn nhìn lão tổ, xung quanh từng đạo linh khí bay đến ánh mắt hiện ra, tia sát ý, thân ảnh biến mất, xuất hiện bên cạnh hắc hóa lão tổ.

Phía bắc Dương Diệp Thành, cách một đám đông thi quỷ tấn công Tô Hạo, trên đó lại có một thân ảnh trung niên nam nhân.

Với một hắc hóa thi quỷ tỏa ra sát ý, nam nhân thân ảnh biến mất, thương đưa lên cao, đánh xuống hắc hóa lão tổ, hắc hóa lão tổ, ánh mắt màu đỏ hiện ra!

Nụ cười trên mặt cười càng tà ác, do hắc ám nguyên tố bao phủ: "Khặc Khặc." bỗng tay hắc ám thi quỷ đưa lên cao, một dây xích bay qua, Diệp Dương không chú ý.

Từ phía đông dây xích bay qua, đánh trúng hắn xương, thân ảnh Diệp Dương chịu đựng cơn đau, bị đánh bay ra xa.

Xương cốt gãy vài cái, ngã trên đất, hắc hóa thi quỷ cười ha ha, quay đầu màu đen thân ảnh, ánh mắt tỏa ra sát ý hướng Diệp Dương bước tới.

Diệp Dương nằm trên đất, lùi lại: "Lão tổ, người vẫn mạnh như vậy, chân ta không ngừng run rẩy." Diệp Dương nằm trên đất, ánh mắt sợ hãi, thân thể run rẩy.

Không ngừng lui về sau, cảm giác nghiền ép, chỉ cần vài trận đấu, đem mấy người giết chết là như vậy sao?

Hắc ám thi quỷ, kéo lê dây xích trên đất. Đầu ngước lên cao, tỏa ra sát ý màu đỏ: "Khặc Khặc." chân trái tiếp bước chân phải, từ từ kéo lê dây xích, tới trước nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên, nuốt một ngụm khí lạnh, Tô Hạo cách đó không xa: "Đạo Thổ Thuấn Kích." thanh đao được màu nâu linh khí bao phủ, xung quanh bò tới thi quỷ.

Đánh ra, hắn chịu rất nhiều sát thương, vừa tới không lâu, liền đánh nhau? Căn bản, không để người ta có thời gian nghỉ ngơi.

Tô Hạo nhảy lên cao, xoay hình tròn thanh đao, đạo màu nâu linh khí, chạm phải hơn chín trăm thi quỷ, màu nâu đất bao phủ lấy mấy người.

Tô Hạo cười nhẹ, quả nhiên vẫn là ta mạnh mẽ ngày nào. Ánh mắt nhìn hướng nào cũng có thi quỷ, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn, Tô Hạo nuốt một ngụm khí lạnh!

Nhìn chân đối phương, bị bao phủ bởi hắn đất, nhanh chóng đáp xuống, chạy qua mấy đầu tới gần hắn thi quỷ, Tô Hạo nhìn thi quỷ xung quanh, ánh mắt đều màu đỏ.

Muốn ăn tươi nuốt sống hắn không bằng, Tô Hạo thân ảnh né tránh, nhìn vẻ mặt hắc ám nguyên tố, một nữ thi quỷ.

Hai cái đó của nàng, dù bị thi quỷ.

Vẫn là to hơn Hạ Cơ nàng, Tô Hạo không suy nghĩ nhiều, chạy xuyên qua mấy người, xung quanh không tiến vào được hơn bảy trăm thi quỷ.

Hướng Tô Hạo bước tới, tốc độ nhanh chóng, Tô Hạo màu nâu tóc, y phục màu lam y, dùng hết tốc lực mà chạy, dừng lại là bị Hóa Thần cảnh thi quỷ bóp chết.

Hắn vừa chạy, ánh mắt vừa nhìn Diệp Dương, sắp bị thi quỷ riềng xích đánh, Tô Hạo tăng tốc.

Chỉ thấy đồng bằng phía bắc Dương Diệp Thành, một đám thi quỷ đuổi theo sau Tô Hạo, Tô Hạo nhanh chóng chạy đi. Tăng tốc độ, sau lưng hắn xuất hiện vài đạo khói.

Tô Hạo vừa tới, hắc ám lão tổ, đưa tay lên, Tô Hạo xuyên qua, một cước đem hắn đánh, tay trái nhân có hội đó, kéo theo Diệp Dương chạy.

Diệp Dương còn hơi cảm thán, lão tổ vẫn mạnh như ngay nào, bị một thiếu niên kéo lê đi, hắn tâm tình hơi phức tạp nhìn đối phương.

Tô Hạo vừa chạy, miệng còn thở dốc: "Nhanh chạy, ngươi căn bản không phải đối thủ thi quỷ lão tổ ngươi, chúng ta nhanh chạy."

Diệp Dương vừa chạy, trung niên nam nhân ánh mắt nhìn lên cao, tỏa ra băng tinh khí tức mạnh mẽ: "Chúng ta đang chạy, về hướng thủ lĩnh đối phương."

Tô Hạo nghe vậy, ánh mắt đảo lên cao, ánh mắt màu nâu hình khôi đất tê, nhanh chóng quay đầu: "Chạy lại, gặp nàng sợ rằng kéo dài không được bao lâu."

Diệp Dương không từ chối.

Chỉ thấy bên dưới đất, hai thân ảnh chạy đi. Sau lưng hơn chín trăm đầu thi quỷ, nhanh chóng quay đầu, Tô Hạo vừa chạy vừa thở dài.

"Diệp Dương gia chủ, chúng ta làm sao thắng, đối phương dù là thực lực Hóa Thần cảnh, bị đối phương thủ lĩnh, đè ép cảnh giới."

"Cảnh giới chúng ta cao hơn, đối phương so sánh với chúng ta, giao thủ một với một là không ăn được."

"Đáng tiếc, đối phương là hơn ngàn đầu, chúng ta chỉ thắng được vài trăm đầu, đều xách chân lên mà chạy."

Diệp Dương vẻ mặt tối đen: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi cái rắm, trước số đông địch nhân, ta suy nghĩ còn chưa được? Chạy trước là suy nghĩ đầu tiên."

"Ngươi còn muốn? Nghĩ cách sao?" Tô Hạo suy nghĩ cũng đúng: "Chạy trước tính sau!" hai người nhanh chóng đẩy cao tốc độ.

Ánh mắt hắn nhìn sau lưng, đông đúc thi quỷ đi theo hắn sau lưng, nuốt một ngụm khí lạnh.

Đối phương quá đông, nghĩ cách làm sao nghĩ cách? Vừa đi vừa vò đầu, trên cao mây xanh Na Na cười: "Ngươi thấy không? Bằng hữu của ngươi?"

"Chạy nhanh như vậy? Ta tăng tốc độ thi quỷ thế nào?" Vân Phàm vẻ mặt bình tĩnh, không có cảm xúc.

"Tùy ý ngươi."

Na Na ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc: "Sao vẻ mặt ngươi lại cứng đơ như vậy? Ta không chửi ngươi, ngươi đều quay về vẻ mặt này."

Vân Phàm đứng trên cao, xung quanh là vô số riềng xích màu hồng trắng, ngăn chặn hắn, linh khí bị phong bế, bên cạnh là màu hồng trắng chín đuôi hồ ly.