Băng Thanh Thần Đế

Chương 375: Chương </span></span>375



Tiên Tông thấy nàng phản ứng như vậy, không nói nhiều, Ưu Linh bên cạnh nàng nhẹ nhàng nói: "Vô Ngạn ngươi không cần lo lắng sư tỷ nàng ắt hẳn sẽ đi ra."

Vô Ngạn gật đầu, nàng nhớ nhất là sư tỷ, không quan trọng ai khác, đáng tiếc rằng nàng chưa được gặp sư tỷ, sư tỷ cảnh giới có cao hơn không?

Vô Ngạn không rõ, nàng chậm rãi đi vào trong đại điện, nghe Ưu Linh nói nàng tâm tình ổn định hơn rất nhiều.

Nàng đang bước vào bỗng nhiên trên cao, mây xanh thay đổi thành màu vàng, từng đạo ánh sáng màu vàng chiếu xuống, mây xanh bị bao phủ bởi màu vàng ánh sáng.

Vô Ngạn cùng ba người nhanh chóng đi ra, nội môn hay ngoại môn đệ tử cũng nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy xung quanh Tiên Đạo Tông hay bên trong ba đỉnh núi.

Đều thấy ánh sáng màu vàng chiếu xuống, Vô Ngạn Ưu Linh nghi hoặc, hai nàng là cảnh giới cao nhất ở đây, Luyện Hư cùng với Hóa Thần cảnh.

Mặc trên mình màu đen y phục váy dài Ưu Linh, bên cạnh là màu tím mặc trên thân Vô Ngạn, hai nàng đứng cạnh nhau, nhanh chóng nhìn lên cao.

Không biết là ai, nhưng có thể có to lớn như vậy quần thể công kích, dĩ nhiên không phải cảnh giới thấp.

Thấy ánh sáng màu vàng càng chiếu xuống, đệ tử nội môn hay ngoại môn nhanh chóng bay lên cao.

Tiên Đạo Tông hai đỉnh núi nội môn ngoại môn, vô số đệ tử bay lên cao, cảnh giới đều là Nguyên Anh, Kết Đan như vậy cảnh giới cũng đã rất là cao đối với một thế lực.

Từng đạo ánh sáng khác nhau bay lên trời cao, đông đúc người đứng trên cao, Ưu Linh trước cửa đại điện, nàng một chân đưa ra, một đạo màu đen hiện ra.

Mỗi bước chân của nàng đều hiện ra, màu đen bóng dễ dàng để nàng bước lên, Vô Ngạn nhìn thấy vậy, không khỏi cảm thán, nàng dễ dàng đi lên cao, mà không cần cánh bay.

Vô Ngạn nàng tâm tư bất ổn, bởi vì Tiên Đạo Tông làm sao có khả năng bị tấn công? Đối phương rốt cuộc là ai? Ma Nữ Tông hay là một thế lực khác?

Vô Ngạn không rõ, trên cao ánh sáng vẫn chiếu rọi xuống, không rõ đối phương là quần thể công kích hay không, nhưng mà nàng biết được đối phương.

Chắc chắn là quần thể công kích, thực lực sợ rằng không có thấp.

Vô Ngạn nuốt một ngụm khí lạnh, trên cao vẫn không có gì, nhiều đệ tử càng là nghi hoặc không rõ, nhìn xung quanh nghi ngờ trong lòng.

Bọn hắn luôn nghĩ đến, đạo này ánh sáng là có người ý định tấn công Tiên Đạo Tông cho nên, ai cũng đề cao phòng ngự.

Vô Ngạn nàng nhanh chóng bay lên cao, nhìn Cổ Hà, Tiên Tông ánh mắt kèm theo sợ hãi, thở dài.

Vô Ngạn nàng nhanh chóng bay lên cao, đệ tử bay thành vòng nhanh chóng cách ra xa nàng, Vô Ngạn thấy xung quanh đệ tử bay ra xa, cách xa ra nàng.

Không nói gì, bay tới gần Ưu Linh nhìn Ưu Linh rồi nói: "Ưu Linh ngươi biết đây là ai sao?" Ưu Linh lắc đầu.

Nàng hai mắt bịt bằng vải đen, cùng với màu xanh tóc hai người đứng trên cao càng là khuynh nước khuynh thành, hai vị đại mỹ nữ ở đây a.

Chúng đệ tử ánh mắt mê ly nhìn lên cao, hai vị mỹ nữ vậy mà xuất hiện cùng lúc a, đáng tiếc một vị bị mù, còn lại là cao thâm đã có người mình thích.

Người đó còn không thể đắc tội, còn Ưu Linh đánh chết Cổ Hà là được a, nàng cũng không có hoàn toàn thích hắn, nên ai cảnh giới cao thâm cũng có thể cùng Ưu Linh kết làm đạo lữ.

Cổ Hà khả năng cao còn không có cùng nàng kết làm đạo lữ đây, mấy người cười thầm trong lòng, trên cao là vô số đệ tử nhìn về phía hai nữ tử.

Trên cao vẫn như vậy, mây xanh trở thành một màu vàng, từng đạo ánh sáng chiếu xuống, đệ tử bay lên cao vây quanh.

Mà một bên khác, Vân Thiên Quốc vô số đạo hắc ám nguyên tố từ dưới đất nhô lên, người dẫn đầu là một bí ẩn nữ tử, nàng ánh mắt nhìn xuống dưới.

Hắc hắc, quả nhiên nàng vẫn là thông minh, để cho Vân Phàm không ra trợ giúp, đợi đến Thiên gia lão tổ đi ra, bắt nàng hắc hắc.

Thần bí nữ tử kinh thường cười nhẹ, nàng đeo hắc bào dẫn vô số hắc ám nguyên tố đi, bên trong cánh rừng nàng dẫn theo vô số hắc ám nguyên tố đi từng bước.

Từ trên cao nhìn xuống là một thân ảnh áo bào đen, với vô số màu đen hắc ám nguyên tố đi theo, bên cạnh nàng còn bay ra một đạo thân ảnh nữ tử từ từ dạo bước đi.

Nàng cười nhẹ.

Vân Phàm a Vân Phàm ngươi bây giờ thực lực ra sao, ta rất mong chờ.

Nàng cười nhẹ, nhanh chóng bước chậm rãi cố ý tỏa ra để cho thiên sứ thiên uyên người biết, còn lại kéo dài thời gian a.

Một bên khác.

Ma Nữ Tông.

Lăng Thanh ngồi trên ghế, nhìn trước mắt màn ảnh, thở dài: "Ta muốn nhanh chóng hoàn thành." nàng một chân đặt lên chân còn lại, nhìn trước màn ảnh.

Màn ảnh bên trong là mây màu vàng chiếu xuống, từng đạo màu vàng chiếu xuống Tiên Đạo Tông ba đỉnh núi, bên trong là Vô Ngạn đang đứng trên cao, cùng với Ưu Linh bên cạnh.

Màu xanh cùng màu tím tóc đứng cạnh nhau, không xa là vô số Tiên Đạo Tông đệ tử, nàng cười nhẹ lại nhìn qua ngoại môn đệ tử cũng đông đúc như vậy.

Bỗng nàng nhíu mày.

Ngoại môn hồ nước lúc này.

Một đầu rắn bên dưới hồ, đầu rắn cảm nhận được uy hiếp, Tiên Đạo Tông sắp bị hủy diệt, đầu xà nhanh chóng phản ứng.

Đầu xà này sống hắn mấy ngàn năm, đâu phải ngu ngốc yêu thú, thầm nghĩ không muốn vì nhân loại mà xả thân bản thân, cứu giúp nhân loại.

Đầu xà thâm tâm hừ nhẹ: "Ta đâu có ngu ngốc, đi cứu Tiên Đạo Tông đệ tử chủ nhân chỉ nói ta bảo hộ thảo dược, linh thảo do người trồng ra."

Chủ nhân không có nói hắn, xả thân cứu giúp Tiên Đạo Tông! Tiên Đạo Tông hủy diệt có liên quan đến ta sao? Không có a, ta cũng không muốn mấy ngàn năm tu luyện.

Hôm nay chết ở đây.

Đầy xà nhanh chóng đi ra khỏi hang động, bơi tới gần nơi trồng linh thảo.

Lăng Thanh nhìn bên trong hình ảnh, miệng nhỏ cười nhẹ.

Chỉ thấy bên trong Ma Nữ Điện, một thân ảnh nhiều màu mắt, nhìn chăm chú trước hình chữ nhật hình ảnh, một hồ nước lớn, bên dưới là một đầu xà.

Đang bò đi tới một nơi, đồng đậm linh khí, linh thảo rất nhiều.

Nàng ngáp nhẹ, đầu xà này không ngu ngốc vẫn biết chạy, nàng cười nhẹ. Lại chuyển qua hình ảnh vẫn là Tiên Đạo Tông!

"Nguyệt Sa Sa, Cổ Nhược Ca các ngươi nên ra tay thời cơ đã đến không cần kéo dài thời gian đi."

Nàng thở dài.

Quay lại bên này.

Đầu xà vừa đi vừa nói: "Hừ, quả nhiên ta không có ngốc, chạy là điều đương nhiên ở đây cùng chết với Tiên Đạo Tông sao?"

Đầu xà cho mình là thông minh.

Vừa đi tới gần thảo dược, linh thảo lại suy nghĩ đến rồi lại khinh bỉ.