Băng Thanh Thần Đế

Chương 377: Chương </span></span>377



Không giám nói năng về nàng.

Trên cao ánh sáng màu vàng chiếu xuống, mây xanh lại bị chuyển thành màu vàng, từng đạo màu vàng chiếu xuống.

Ba đỉnh núi Tiên Đạo Tông.

Bên trong nội môn, thảm cảnh càng là đáng sợ, mỗi nơi xung quanh đều là máu, hoặc quần áo rách rưỡi của đệ tử đã chết, không ai giám tiếp tục hét to.

Cảm nhận đối phương uy áp tản ra, làm ai cũng sợ hãi, xung quanh đệ tử nhìn chính giữa quảng trường Cổ Nhược Ca nữ tử, sợ hãi quỳ xuống.

Hợp Thể cảnh đỉnh phong địch nhân bọn hắn làm sao thắng? Nếu như được quay lại vài phút trước, bọn hắn nguyện giao ra Tiên Đạo Tông.

Không giám mạnh miệng như vậy, hối hận về lời nói trước kia, đệ tử Tiên Đạo Tông ai ai cũng biết, bản thân chọn sai lầm chỉ mong có người đến cứu.

Hi vọng vào Vô Ngạn đại nhân, có thể kéo dài một ít thời gian đây.

Cổ Nhược Ca chính giữa đứng dậy, nghe đến tên mình cười nhẹ: "Vô Ngạn lâu rồi không gặp."

Vô Ngạn mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy, Ưu Linh lại từ đâu xuất hiện bên cạnh nàng: "Không cần sợ hãi."

Vô Ngạn quay đầu thấy bịt mắt nữ tử, mới yên lòng hơn rất nhiều, mà trên cao Cổ Hà hai chân đã quỳ trên đất.

Trước đại điện là thân ảnh, Hắc Nhân bị đánh dính trên tường rơi xuống tạo thành vết máu từ trước đó, hắn bị phế, còn phần Cổ Hà.

Tuy được Vô Ngạn ngăn chặn kịp thời, hắn hai chân ủ rũ ngã nhào trên đại điện trước cửa sợ hãi.

Mấy lần trước, cảnh giới nàng còn thấp giờ đây rốt cuộc là sao? Nàng cảnh giới là Hợp Thể cảnh đỉnh phong hắn làm sao đối phó? Chỉ gặp nàng một ánh mắt.

Hắn đã sợ như vậy.

Bỗng một thân ảnh từ từ đi ra, nàng là Nạp Yến nhìn thấy Cổ Hà như vậy lắc đầu, nhìn xuống bên dưới: "Quả nhiên vẫn là xảy ra."

Bên dưới lúc này.

Vô Ngạn được Ưu Linh an ủi bình tĩnh lại, nhìn rõ đối phương.

Nàng nhìn đối phương uy áp tản ra, nhẹ nhàng nói: "Cổ Nhược Ca ngươi lại muốn đồ sát Tiên Đạo Tông như lần trước sao?"

Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Ta không có a, ta đã nói từ trước chỉ cần các ngươi nhường lại cho ta khu vực, ta sẽ không tấn công."

Nàng tay cầm lấy thanh kiếm: "Nhưng mà các ngươi đâu có đồng ý a, còn muốn cùng ta đối kháng?"

Nghe vậy Vô Ngạn hai tay siết chặt, Ưu Linh ở bên cạnh vẫn là an ủi: "Vô Ngạn với ngươi tài trí, biết nàng đang khiêu khích ngươi?"

Vô Ngạn gật đầu, đối phương khiêu khích nàng, nàng tại sao tức giận? Bởi vì có tỷ tỷ, tỷ tỷ còn đang ở đây nàng không thể đánh a.

Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Vô Ngạn, Vân Phàm hắn không đến sao? Các ngươi không có Vân Phàm bảo hộ sao?"

Vô Ngạn hừ nhẹ, nàng đứng cách xa Cổ Nhược Ca, tóc tím cùng với nàng mặc trên mình màu tím y phục, càng làm nàng lộng lẫy thêm.

"Đối phó ngươi, không cần đến hắn mình ta là đủ?"

Vẻ mặt Cổ Nhược Ca hơi kinh ngạc, bất quá chỉ là trang mà thôi nàng há miệng kinh ngạc: "Vậy là một mình ngươi đối phó với ta là đủ sao?"

Nàng còn hơi nghiêng đầu nghi ngờ hỏi, Vô Ngạn biết đối phương trang, cảnh giới cao như vậy, sợ thấp bé Luyện Hư cảnh nàng sao?

Không có khả năng, đối phương dù cắn thuốc tăng cao đến cảnh giới như vậy, cũng chính là cảnh giới cao hơn nàng rồi.

Cổ Nhược Ca còn là nàng, không có khả năng cắn thuốc, sợ rằng nàng e là có thể vẫn lạc tại đây.

Tiên Đạo Tông lúc này, ai cũng trầm tư tâm tình không tốt chút nào.

Trên cao vẫn là đạo quang màu vàng chiếu xuống, mây xanh cũng bị chiếu thành màu vàng, cảnh tượng mà nói rất đẹp nhưng đối với Tiên Đạo Tông là một khổ cực.

Ai ai cũng bị tiêu diệt, đối phương vừa ra uy áp tản ra dĩ nhiên cảnh giới thấp đều tan xương nát thịt.

Vô Ngạn, Ưu Linh một bên đứng nhìn nàng, chưa ra tay vẫn đang cầm kiếm múa loay hoay, các nàng cảnh giác đối phương hành động.

Cổ Nhược Ca lúc này nên hành động a, quả nhiên như nàng đoán Cổ Nhược Ca thân ảnh biến mất, một đạo kiếm lại chém ngay trước mắt nàng.

Ưu Linh tay phải đưa lên, một bức hộ thuẫn ngăn chặn trước mắt hai người, Cổ Nhược Ca thấy là một đạo hộ thuẫn, không lùi mà tiến, một kích đánh mạnh xuống.

Hộ thuẫn, xuất hiện vết nứt Ưu Linh vẻ mặt hoảng hốt, tay nhanh chóng cầm lấy Vô Ngạn tay kéo nàng ra khỏi sau hộ thuẫn, Cổ Nhược Ca vừa chém xuống.

Hai người bay ra xa, Cổ Nhược Ca uy lực kiếm chém xuống.

Bùm.

Oanh.

Một đạo kiếm khổng lồ hiện ra, nội môn quảng trường dĩ nhiên xuất hiện vết nứt, Cổ Nhược Ca rút lại kiếm ánh mắt hóa thành màu đỏ nhìn hai nàng.

Nhìn xuống một đường kiếm, quảng trường to lớn, cũng như khán đài một vết kiếm lớn hiện ra, đệ tử càng là sợ hãi đạo này uy lực kiếm.

Cổ Nhược Ca nhếch môi: "Quá yếu." Nàng dứt lời thân hình biến mất, xuất hiện ngay bên cạnh Ưu Linh vừa kéo lấy tay Vô Ngạn rời đi, màu tím y phục Vô Ngạn.

Cùng với màu đen y phục Ưu Linh vừa lui ra sau, Cổ Nhược Ca đã xuất hiện trước mắt, Ưu Linh kinh ngạc vẻ mặt hoảng hốt đẩy ra Vô Ngạn.

"Tránh ra."

Dứt lời, nàng đẩy mạnh Vô Ngạn ra xa, hai tay nhanh chóng đưa ra trước mắt.

"Vô Ảnh Ẩn Kích." một đạo màu đen ảo ảnh, xuất hiện trước mắt nàng ảo ảnh màu đen bước nhanh tới trước Cổ Nhược Ca, Cổ Nhược Ca nhíu mày, tay phải cầm kiếm.

Chém mạnh xuống.

"Vô Vị."

Dứt lời, ảo ảnh bị nàng kiếm chém ngang, ảo ảnh nhanh chóng tiêu thất, đạo kiếm cũng chém tới Ưu Linh trước ngực, màu đen y phục rách một đạo ngang.

Từ trên cao xuống dưới, lộ ra là màu đen áo, không phải áo yếm? Cổ Nhược Ca hơi kinh ngạc, đối phương mặc bao nhiêu áo a?

Nhát kiếm của nàng chém rách đối phương bên ngoài y phục, không thể chém vào trong? Không hổ là Ưu Linh từng là chân truyền đệ tử.

Cổ Nhược Ca không khỏi cảm thán, Ưu Linh dù bị thương nàng bị đánh bay ra xa, ánh mắt nàng nhìn chăm chú đối phương, sợ hãi lan tràn.

Dựa vào khán đài quảng trường, Vô Ngạn bị đẩy ra xa, thấy Ưu Linh bị thương không khỏi thốt lên câu: "Ưu Linh tỷ tỷ."

Chỉ thấy là Ưu Linh trước ngực một vết chém ngang, tuy nhát chém không gây ra nàng trước ngực bị thương, lại làm cho nàng nội thương ho khan ra máu.

Tay đặt trước ngực, ho khan: "Vô Ngạn, nhanh chạy nàng khác chúng ta, chưa dùng đến công pháp, ta đã không còn sức lực chiến đấu."

Vô Ngạn nghe vậy, không có giật mình như Ưu Linh đã nói, cảnh giới khác nhau chính là như vậy, đối phương cao hơn nàng, muốn giết nàng bây giờ nàng đã chết.

Khoan đã, đối phương muốn khu vực Tiên Đạo Tông chỉ là cái cớ, sợ rằng đang đợi ai đó đến giải quyết một thể, đối phương luôn nhắc tới Vân Phàm.

Vô Ngạn run nhẹ, quỳ xuống dưới đất, xung quanh đệ tử nhìn nàng nghi hoặc? Vô Ngạn đại nhân tại sao? Chưa đánh đã sợ hãi quỳ rụp xuống như vậy?