Băng Thanh Thần Đế

Chương 383: Chương </span></span>383



Vô Nhạn đứng trên cao, nhìn Cổ Nhược Ca từ từ bay lên cao, không những không bị thương, linh khí vẫn như cũ không tiêu hao quá nhiều!

Cách đó không xa đệ tử càng là há hốc miệng, Cổ Nhược Ca không chết? Đạo này uy lực không chết? Đối phương thân thể tu luyện công pháp gì? Cảnh giới Vô Nhạn đại nhân cao hơn đối phương a.

Chúng đệ tử không thể tin vào mắt mình, Ưu Linh không kinh ngạc là bao, Cổ Nhược Ca nàng được chủ nhân bồi dưỡng, nhận được truyền thừa thần.

Ngươi làm sao có thể đánh thắng nàng? Vô Ngạn một bên lo âu, không biết suy nghĩ cái gì.

Vô Nhạn đứng trên cao thấy đối phương dễ dàng áp đảo nàng như vậy, không rõ đối phương rốt cuộc mạnh cỡ nào, nên quyết định đầu hàng.

"Cổ Nhược Ca ngươi muốn Tiên Đạo Tông khu vực, hay là muốn giết Vân Phàm ta không rõ, bất quá ta muốn cứu toàn bộ đệ tử còn sống ở đây."

"Đổi lại, ngươi lấy Tiên Đạo Tông còn lại bây giờ khu vực."

Cổ Nhược Ca uy áp trên người vẫn duy trì, Vô Nhạn nhanh chóng thu hồi uy áp, nàng biết muốn cùng đối phương nói chuyện, trước hết thu liếm khí tức.

Thấy Vô Nhạn lôi nguyên tố từ bên cạnh, thu liếm hầu như không còn, nàng thu hồi bản thân kiếm khí uy áp bay ra, trên cao uy áp hai bên dần thu hồi.

Giống như không có linh khí người, Cổ Nhược Ca trước tiên trả lời: "Ân, ngươi đầu hàng như vậy ta cho các ngươi hai canh giờ rời đi."

Cổ Nhược Ca cười hắc hắc, Vân Phàm không cử ra cao thâm cảnh giới, nàng đợi hầu như hết một ngày đây, nếu như không thể chết mang ra đánh đối phương.

Như vậy không thơm, Thiên gia lão tổ vậy không mà không theo dự liệu, không đi ra. Cổ Nhược Ca bĩu môi, ngay cả trên cao Nguyệt Sa Sa giống như nàng suy nghĩ.

Lăng Thanh sư tỷ kế sách cần thay đổi a, nàng thở dài: "Các ngươi nhanh chóng a, ta không phải người thất đức."

Vô Nhạn cúi đầu: "Đa tạ." cường giả lời nói ra cũng không phải nói cho thuận miệng, nàng từng là chính đạo người nên không có việc gì.

Vô Nhạn nhanh chóng bay tới nội môn đỉnh núi, nhìn xuống Vô Ngạn đứng thất thần chư vị đệ tử ánh mắt nhìn nàng, thời gian điểm tối.

Mặt trăng dần lên, không nên kéo dài thời gian đầu hàng giữ quân số là được: "Vô Ngạn nhanh nói đệ tử rời đi trong hai canh giờ, Tiên Đạo Tông muốn thành Ma Nữ Tông khu vực."

Vô Ngạn cúi đầu, gật đầu quay đầy nhìn chư vị đệ tử hô to: "Tất cả đệ tử nghe lệnh, chúng ta thua nhanh chóng rời đi nơi đây, nếu không chúng ta toàn bộ chết tại đây."

"Không rõ đối phương muốn giết chúng ta tận gốc hay không, nhanh chóng rời đi."

Cổ Nhược Ca giọng nói truyền ra toàn bộ tông môn, đệ tử nằm trên đất thân thể bị thương nhanh chóng lấy lại tinh thần, thân ảnh biến mất quay lại bản thân động phủ.

Dùng linh khí thu dọn đồ đạc.

Chỉ thấy Tiên Đạo Tông vô số đạo linh khí, vô số màu linh khí không rõ nhanh chóng hướng các động phủ mà đi, không bao lâu liền bay đi.

Bọn hắn không cần nói, biết được nên đi đâu tới Vân Thiên Quốc trung tâm, vô số đạo linh khí hướng đi phía bắc khu vực.

Vô Ngạn nhìn đệ tử rời đi, lại nhìn Vô Nhạn: "Sư tỷ ngươi thật xuất quan, ta muốn cùng ngươi nói mấy năm này ta trải nghiệm!"

Vô Nhạn đáp xuống nhìn xuống bản thân muội muội, ôm nàng vào lòng xoa xoa đầu đối phương: "Ngạn nhi, tỷ tỷ phải đi ngươi giữ gìn sức khỏe."

Vô Ngạn nghe tỷ tỷ phải đi, ánh mắt đấm lệ: "Tỷ tỷ không muốn, ta không muốn rời xa tỷ tỷ mấy năm này xa rời đi sư tỷ ngươi, ta nếu không có Vân Phàm hắn."

"Ta thật sự không biết tồn tại có ích sao?"

Vô Ngạn bị Vô Nhạn ôm trong lòng, tay phải đưa lên xoa xoa tóc tím nữ tử, nữ tử mắt ướt đẫm, ôm lấy trước mắt giống y hệt bản thân.

Ưu Linh nhìn xuống trước mắt hai người, xung quanh Tiên Đạo Tông nội môn tan nát, vết nứt do kiếm Cổ Nhược Ca đánh ra, lại là uy áp từ hai ngươi đánh.

Lại thấy cảnh tượng khó quên, hai thân ảnh giống y hệt một thân ảnh khóc lóc, ôm lấy sư tỷ không hổ là song sinh tỷ muội.

Vô Ngạn khóc lóc ôm lấy sư tỷ: "Sư tỷ ta theo ngươi có hảo?" Vô Nhạn lắc đầu: "Ngạn nhi, ngươi muốn theo ta, trước hết đột phá thần cảnh rời khỏi Huyền Tiên đại lục."

"Ắt sẽ trùng phùng."

Vô Nhạn đưa ra một đạo linh khí truyền vào trong đầu Vô Ngạn, Vô Ngạn cảm nhận được đạo này linh khí, không hề tan đi luôn ở bên cạnh nàng.

Còn có một cỗ sức mạnh bá đạo, không ngừng toát ra lôi nguyên tố?

Vô Ngạn khóc lóc ánh mắt rưng rưng nhìn sư tỷ, nàng khuynh nước khuynh thành vẻ mặt giờ đây thay bằng khóc lóc vẻ mặt, không tốt lắm nhìn Sư tỷ.

Nàng biết không thể ở gần nhau mãi mãi như vậy, bắt buộc phải có chia ly.

Nàng cúi đầu: "Sư tỷ đây là ta khí ức trải qua, cho ngươi." nàng đem khí ức mình truyền cho Vô Nhạn, Vô Nhạn cảm nhận mấy năm qua Vô Ngạn sinh sống.

Cười nhẹ.

"Ngạn nhi đã lớn, biết chăm sóc bản thân nha." nàng nói nhỏ nhẹ bên tai Vô Ngạn, Vô Ngạn nhìn tỷ tỷ không nói lời nào.

"Ngươi cũng đã là nữ nhân không còn là thiếu nữ, chăm sóc về sau hài tử thật tốt, Vân Phàm hắn không có bảo hộ tốt ngươi, lôi nguyên tố ta đưa cho ngươi."

"Dùng tâm niệm phá vỡ, ta đến hắn muốn thoát không xong." Vô Ngạn cúi đầu.

"Ân tỷ tỷ."

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Vô Nhạn nhanh chóng tan biến thành từng đạo lôi nguyên tố biến mất, nàng ánh mắt rưng rưng nhìn sư tỷ tiêu thất.

Sư tỷ nàng đột phá, trở thành thần đợi nàng, nàng Vô Ngạn phải đột phá thành thần gặp lại sư tỷ.

Nàng tay áo đưa lên lau nhẹ nước mắt.

Nhìn lên cao ánh sáng màu vàng vẫn chiếu xuống.

Vô Ngạn ta hôm nay thua, ngày sau nhất định sẽ thắng, Cổ Nhược Ca quyết đấu này ta nhớ xuống tỷ tỷ thua ngươi, ta muốn ngươi bại dưới tay ta.

Thay tỷ tỷ thắng.

Cổ Nhược Ca cách đó không xa, nhìn ra Vô Ngạn ý đồ cười nhẹ, ngươi thành thần mới gặp ta a, còn lại sợ rằng không thấy ta, để thay tỷ tỷ chiến thắng ta.

Mà ngươi tỷ tỷ ở gần ta đây.

Ưu Linh nhìn xuống không nói gì, Cổ Hà nhanh chóng đi xuống, mắt nhìn trước mắt quen thuộc thân ảnh: "Ưu Linh chúng ta đi!"

Ưu Linh quay lại nhìn lắc đầu: "Ngươi đi trước."

Cổ Hà khuyên nhủ không được nàng, nhanh chóng rời đi.

Hắn biết, không cần phải khuyên nhủ Ưu Linh, Ưu Linh cảnh giới cao hơn hắn, hắn biết bản thân địa vị nàng cũng vẫn ở bên cạnh hắn, cho thấy nàng không phải người phụ bạc.

Hắc Nhân bên này hắn được Hàn Thuyên mang đi, hai người huynh đệ nhanh chóng rời khỏi Tiên Đạo Tông.

Nạp Yến nhìn xuống dưới Cổ Hà rời đi, Ưu Linh vẫn còn đấy: "Hắc hắc." Theo Vân Phàm ta không có hưởng thụ được, cảm giác đột phá mà là giao chiến.

Hắn hoàn thành giao chiến về sau, mới hoàn toàn bình an còn đi theo Ưu Linh sau lưng thế lực, nàng có thể đi tiếp!