Băng Thanh Thần Đế

Chương 392: Chương </span></span>392



Cảm ơn ngươi cứu Tiểu Anh, nhưng mà chúng ta đều sẽ chết, ta không cam lòng.

"Ta nhất định sẽ báo thù, nếu như, nếu như ta có thể sống tiếp, Vân Quốc các ngươi nhất định phải chết."

Nghĩ thầm trong lòng, nàng nhắm mắt ngất đi: "Tiểu Đào, Tiểu Đào." Thẩm Thẩm bên cạnh không ngừng nói.

Bên này Vân Phàm đứng thẳng người, nhìn trước mắt đầu yêu thú, nhìn bên cạnh Dương Anh gật đầu.

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới Thiên Uyên một tay đưa ra, một đạo quang minh đánh tới, Vân Phàm thân ảnh biến mất.

Một kiếm chém đầu sói chân, với hắn vũ khí bây giờ là quang minh kiếm, không phải thiên sứ kiếm, vẫn dễ dàng chém đứt một chân đầu yêu.

Đầu sói yêu còn ba chân, nhanh chóng khập khiễng lùi lại, Vân Phàm nhân lúc đó: "Dương Anh nhanh."

Dứt lời, Dương Anh thân ảnh mười mấy tuổi tiểu bài tử, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh đầu sói, một tay đưa ra, một đạo quang minh chém đứt đầu sói đầu.

Đầu sói rơi xuống.

Vân Phàm thở dài, Dương Anh thở dài.

Vân Phàm nhìn bên cạnh không xa, thôn làng nhao nhao đứng dậy, Vân Phàm thở dài cuối cùng thoát, Dương Anh đắc ý cười: "Ngươi thấy không?"

"Ta có thể cảm nhận quang minh nguyên tố rất thần kỳ." Nàng cười hì hì nói, thôn làng nghi ngờ Dương Anh có thể tu luyện? Vân Phàm lão đệ biết đánh yêu?

Thôn dân đều thắc mắc, không giám suy nghĩ nhiều.

"Chư vị huynh đệ, thôn dân nhanh chóng rời khỏi, mang theo Dương Đắc rời đi a." mấy thôn dân gật gật đầu, chưa đợi mấy người rời đi, xung quanh lại hiện ra vô số đầu sói.

Đi từ mọi hướng chậm rãi bước tới, thôn làng run rẩy sói yêu từ thôn tới đây? Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh, quả nhiên dù hắn có cứu được.

Yêu thú nơi đây vẫn còn rất nhiều, Vân Phàm nhìn Dương Anh, không xa một đường nhỏ đi nhanh chóng bảo thôn làng đi.

Thẩm Thẩm bên này, nàng đang ôm đi Dương Đào một yêu thú lao tới đánh bay nàng, Dương Đào ngã trên đất, đầu yêu thú nhanh chóng bước tới.

Há to miệng cắn lấy Dương Đào mang đi, xung quanh yêu thú bị Vân Phàm diệt hai đầu, lại nhanh chóng tản đi Vân Phàm thấy vậy há miệng.

"Dương Đào quả nhiên bị bắt đi, nên mới căm ghét, Dương Anh không đúng Thiên Uyên tỷ tỷ đi." Thẩm Thẩm cách không xa hét to.

"Không Tiểu Anh." thôn làng cúi đầu, không nói gì, trung niên nam nhân sức lực cùng kiệt, không còn nhiều sức đành cúi đầu, Thẩm Thẩm giống như phát điện một dạng.

"Ta từng mất đi hài tử, không muốn mất đi Tiểu Đào." nàng khóc lóc muốn đi xa, Vân Phàm lắc đầu.

Trong đêm tối, trời dần sáng.

Vân Phàm bước tới gần Thẩm Thẩm.

"Thẩm Thẩm xin lỗi, Tiểu Đào ta sẽ cố gắng cứu nàng về."

Dứt lời, hắn đưa tay lên đánh ngất Thẩm Thẩm. Quay đầu nhìn mấy vị trung niên nữ nhân: "Các vị, mang đi Thẩm Thẩm ta đi cứu Tiểu Đào."

Thôn làng gật đầu, nhìn hắn cùng Dương Anh: "Còn Tiểu Anh thì sao? Nàng nên cùng chúng ta đi a, Vân Phàm lão đệ chúng ta thay thôn làng đa tạ ngươi."

Dương Anh nhỏ nhoi thân ảnh cúi đầu: "Chư vị thúc thúc, a di ta là người tu luyện giết yêu thú giải quyết cho hậu họa về sau!"

Thôn làng cúi đầu, không cản nàng. Bọn hắn biết nàng đây là muốn cứu thôn làng, cứu giúp tỷ tỷ.

Mấy người đồng loạt cúi đầu quỳ xuống: "Chúng ta chỉ quỳ trước cha mẹ phụ mẫu, nhưng hôm nay ta quỳ trước mắt hai vị cứu chúng ta thôn làng."

Mấy người quỳ xuống, dập đầu ba cái. Vân Phàm nhanh chóng bước tới đỡ lấy mấy người, Dương Anh cũng bước tới.

"Chư vị, Tiểu Đào bị bắt đi chúng ta phải đi nhanh, các vị nhanh chóng rời đi a."

Mấy người gật đầu, ánh mắt chứa đầy nước mắt nhìn hai người rời đi khỏi cánh rừng, đuổi theo yêu thú rời đi nơi.

Thôn làng lau nước mắt: "Chúng ta, nhất định ghi danh ngươi Tiểu Phàm."

Nhìn xuống ngất đi Thẩm Thẩm, Dương Đắc nở nụ cười, chứa đầy nước mắt: "Dương Đắc, Thẩm các ngươi có hài tử tốt."

Bên này Vân Phàm cùng Dương Anh đi trong rừng, lần theo dấu vết Sói yêu để lại: "Thiên Uyên tỷ tỷ ngươi nói xem, chúng ta cứu được Tiểu Đào muốn rời khỏi nơi đây?"

Thiên Uyên gật gật đầu: "Chắc chắn a, Vân Phàm ngươi không có cảm nhận được băng nguyên tố?" Vân Phàm gật đầu, hắn không có giống nàng cảm nhận được Băng Nguyên tố.

Chỉ có kiếm pháp hắn tu luyện từ trước.

Không qua bao lâu, mấy người tới trước một địa phận, trước mắt là một đạo hang lớn, còn có yêu sói bảo vệ bên ngoài.

Thiên Uyên, Vân Phàm núp trong bụi cây gần đó, sau lưng mấy người là cánh rừng, trước mắt một núi cao, một hang động đi vào yêu thú bên ngoài bảo hộ chặt chẽ.

Thiên Uyên trong thân thể Dương Anh: "Ngươi nói xem? Chúng ta thế nào công phá? Không có linh khí như ngươi, chỉ có thể dùng ta quang minh kiếm."

"Ta linh khí chỉ có thể dùng đến Nhập Môn đỉnh phong cảnh giới, dùng linh khí quá nhiều sức lực giảm mạnh a!"

Nàng thở dài, Vân Phàm suy tư: "Hắc hắc." hắn miệng tới gần Thiên Uyên tai lẩm bẩm.

Thiên Uyên cười hắc hắc.

Hai người nhanh chóng quay lại rừng, không qua bao lâu, Thiên Uyên phủ bụi trên tay: "Cuối cùng hoàn thành, tuy chỉ là hai cặn bẫy, đối phó hơn mười mấy đầu sói yêu đã dễ dàng."

Thiên Uyên nhìn Vân Phàm: "Ngươi sức lực lớn, nhanh xuống dẫn dụ yêu thú tới." Vân Phàm từ trên cành cây, nhảy xuống đi qua bụi cây.

Biến mất khỏi mắt Thiên Uyên, nàng nằm dựa lưng trên cây, trong miệng còn gặm một lá cây.

Trước núi.

Hang động yêu thú đi tuần tra, Vân Phàm đầu nhô ra từ bụi cỏ: "Tới muốn tốn sức một điểm."

Vân Phàm từ bên trong bụi cỏ nhảy ra, tay còn không ngừng chỉ về cửa hang, ngón tay giữa đưa thẳng mặt đối phương: "Yêu ngốc lại đây ăn bổn đại gia."

Vân Phàm không ngừng khiêu khích, đầu sói quay đầu nhìn lại khinh bỉ, không nhìn hắn một mắt, một phàm nhân có thể làm gì?

Vân Phàm ngơ ngác, vẻ mặt không tin nổi nhìn xa xa mười mấy đầu yêu thú, không nhìn hắn vào mắt, tay siết chặt thành nắm đấm, đưa ra.

"Súc sinh sói, không để bổn đại gia vào mắt." Vân Phàm tháo ra dép cỏ, cầm lấy chạy tới một tay cầm dép cỏ, đánh mặt đầu sói.

Đầu sói ngơ ngác, nhìn trước mắt nam nhân phàm nhân?

Phàm nhân này đang khinh người quá đáng, không phải khinh sói quá đáng. Đầu sói yêu gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu to lớn thân thể quay đầu.

Nhìn Vân Phàm vẻ mặt đê tiện cười hắc hắc.

Xung quanh yêu thú thấy vậy, càng là tức giận gầm nhẹ, Vân Phàm nhanh chóng quay đầu chạy, tiện tay vứt dép cỏ.