Băng Thanh Thần Đế

Chương 401: Chương </span></span>401



Hắc bào nữ tử không nói nhiều, khóc lóc ôm chặt Thiên Uyên.

Vân Phàm nhìn vậy, Vô Ngạn định nói gì, hắn đã đưa tay ngăn lại: "Nên để nàng bình phục lại, chúng ta đi."

Dương Đào ôm lấy Thiên Uyên không ngừng khóc lóc: "Tiểu Anh ngoan, theo sư tỷ ta cho ngươi nấu cơm." Thiên Uyên mộng bức.

Đang nói chuyện khóc lóc, ngươi lại chuyển qua chủ đề ăn cơm? Chưa đợi nàng đồng ý, bản thân đã bị kéo đi. Vân Phàm, Vô Ngạn đứng cách đó không xa.

Càng là mộng bức, hắn lại nhanh chóng ý thức: "Để nàng rời đi a." Hắn lắc đầu không quản chuyện này.

Vô Ngạn phất tay, binh lính gần đó đi ra, quỳ xuống tay đưa ra trước bụng một tay đặt xuống: "Tham kiến đại nhân." mấy người không gọi là Hoàng đế.

Vân Phàm từng nói: "Các ngươi không cần gọi ta Hoàng Đế, ta không quen a gọi đại nhân là hảo." người trong thành đều đồng ý, người muốn nói gì đều đúng.

Vân Phàm nhìn mấy người, gật gật đầu cảnh giới không thấp: "Các vị rời đi trước, ta theo sau."

Đám người: "Tuân mệnh." mấy người lui ra sau, thân ảnh biến mất, Vô Ngạn ngước nhìn Vân Phàm gật gật đầu, hai người biến mất.

Xuất hiện tại doanh trại cách đó không xa, có Thẩm Thẩm, Dương Đắc, đầu tiên hắn muốn gặp Dương Đắc, chuyện năm đó Dương Đào còn sống, Dương Anh ư?

Chính là Thiên Uyên sư tỷ rồi.

Bạch Anh Đào huyện cách trăm dặm, một doanh trại nhỏ.

Xung quanh được xây dựng từng hàng rào gỗ, hình thành một hình tròn hàng rào gỗ. Bên trong là doanh trại, Vân Phàm theo Vô Ngạn tới một căn lều nhỏ.

Bằng vải lớn màu trắng, hai thân ảnh chậm rãi đi ra, chung quanh cũng đều là Bạch Anh Đào người, hoặc là thôn làng khác người.

Hai thân ảnh nhìn lên, nhận biết Vân Phàm định quỳ xuống một chân, Vân Phàm nhanh chóng dùng hai tay đỡ lấy.

"Dương Đắc đại ca, Thẩm Thẩm." Dương Đắc nhìn Vân Phàm, nhìn rất quen thuộc giống như gặp ở đâu, đúng vậy hắn có một lão đệ thật giống.

Dương Đắc cúi đầu: "Đại nhân, người tìm chúng ta có chuyện gì không?"

Thẩm Thẩm bên cạnh gật đầu, Vân Phàm cười nhẹ: "Ta có một tin vui, hai vị muốn nghe?"

Vân Phàm nhìn ánh mắt hai người cười nhẹ: "Không giấu giếm gì hai người, Dương Đào nàng còn sống." nghe vậy, Dương Đắc thân thể run run quỳ xuống đất.

Thẩm Thẩm càng là kinh ngạc: "Vậy là Tiểu Phàm, Tiểu Anh cứu được Tiểu Đào nhưng hai người bỏ mạng." nàng quỳ xuống khóc rống.

Dương Đắc khóc lóc: "Tiểu Anh chết, Tiểu Đào lại còn sống ô ô." Hắn khóc lóc, Vân Phàm lắc đầu, không biết xử lý ra sao, chỉ có thể vỗ vai Dương Đắc.

"Lão ca, ngươi đừng xúc động, còn nữ nhi là còn tốt dù chỉ là một người." Dương Đắc gật gật đầu: "Dương Đào, không biết nàng lớn ra sao."

"Sư muội, lão đệ Vân Phàm vì cứu nàng mà bỏ mạng, nàng còn sống." hắn cúi đầu. Vân Phàm gật gật đầu: "Hai người rất tốt, nếu như không có hai người."

"Bạch Anh Đào thôn, sẽ không còn người sống sót."

Vân Phàm tránh bại lộ: "Ta đã điều tra qua, nên biết là đương nhiên." Hai người không cảm thấy gì lạ, cảnh giới cao thâm như vậy, điều tra không dễ sao?

Không có cảm thấy là lạ.

Vân Phàm an ủi mấy người một phen, liền rời khỏi nơi đây, chính sách cần thay đổi: "Ta sai lầm, sẽ không sai lầm thêm lần nữa."

"Vô Ngạn chúng ta cần sắp xếp, mỗi một thành chủ mỗi ba năm đổi một lần, như vậy đối phương muốn đặt cắm rễ là không thể nào."

"Muốn phân phó từ Vân gia Thành người, mỗi một tháng đi xem xem dân chúng, có bị thành chủ ép buộc, nếu như có một bước giết."

Vô Ngạn gật đầu, như vậy thật hảo. Đối phương muốn cắm rễ, lại bị đổi qua thành khác, nếu lại muốn cắm rễ phải đối đầu với thành chủ cắm rễ từ trước.

Rất khó khăn, còn phái người mỗi tháng đi xem xét, như vậy đối phương muốn cắm rễ thật khó khăn.

Bên này.

Dương Anh không đúng bây giờ phải là Thiên Uyên, bị đối phương kêu nàng Dương Anh, nàng đều muốn quen, nhìn trước mắt hắc bào nữ tử.

Vậy mà đích thân nấu cơm cho nàng, đặt lên bàn cho nàng, cầm trên tay muỗng gỗ: "Tiểu Anh ngoan, há miệng tỷ tỷ đút ngươi ăn."

Thiên Uyên chỉ đành bất lực, há miệng để nàng muốn làm gì thì làm, đưa vào trong miệng món ăn, món ăn lan tỏa trong miệng nàng, vị ngọt này là?

Còn rất ngon, ánh mắt Thiên Uyên hiện ra rất thích thú, Dương Đào cười vui vẻ, hai người vẫn là trong thôn làng cũ, được đổi tên là.

Anh Vân Đào thôn, tên của ba người hợp lại. Dương Anh, Dương Đào, Vân Phàm ba người tưởng trừng như đã chết, lại còn Dương Đào còn sống.

Dương Đào đang thưởng thức, ngắm nhìn sư muội mình ăn cơm vui vẻ, nàng ánh mắt lại ra xa, một cỗ yêu thú tiến tới. Dương Đào trên thân nổi lên sát ý.

Nhìn sư muội: "Tiểu Anh ngoan, ăn sư tỷ làm món ăn, sư tỷ muốn ra ngoài lấy một ít củi." Thiên Uyên hưởng thụ món ăn, không để ý bên ngoài có yêu thú.

Gật gật đầu.

Dương Đào thân ảnh hắc bào, bước ra khỏi nhà hóa thành một đào màu đen, bay ra khỏi Anh Vân Đào thôn, hướng về phía yêu khí phát ra.

Tốc độ nàng nhanh chóng, đi qua cánh rừng xanh, không qua vài giây liền tới một cánh rừng, trước mắt nàng hiện ra một cây xanh khổng lồ.

Cao hơn hai trăm mét, từ bên ngoài lại không nhìn ra, giọng nói băng lãnh, chúng sinh xa lãnh truyền ra: "Ngươi là ai, từ đâu tới?"

Đại thụ cao hai trăm mét, trên thân xuất hiện khuôn mặt già nua: "Hắc ám nguyên tố, ngươi nắm giữ hắc ám nguyên tố còn cao như vậy."

Hắc bào nữ tử, không biết đối phương nói tới là cái gì, nhìn cao hai trăm mét đại thụ, giọng nói già nua, thân rễ khổng lồ cành cây đều trên cao, lá cây xanh đứng cao không rõ.

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta biết ngươi đang cảnh giác, ta không có địch ý, ta từ Phong Ma Sâm Lâm đi ra, muốn xem xem hắc ám nguyên tố tinh thông cảnh giới."

"Giờ đã gặp được, ta nên rời đi." đại thụ quay to lớn thân cây, bỗng hắn dừng lại: "Hắc ám, ngươi nên cảnh giác ta nhìn ngươi số mệnh."

"Không sống được bao lâu."

Hắc ám nguyên tố Dương Đào, không nói gì đối phương thật sự biết nàng sẽ chết? Hắc bào nữ tử không suy nghĩ nhiều quay đầu.

"Ngươi là thần thụ, đi ra chỉ muốn nói cho ta thứ vớ vẫn này?"

Thần thụ quay đầu đi không nói một lời: "Ha Ha, lão phu đi ra muốn tìm xem hắc ám nguyên tố, từng giống huynh đệ của ta mà thôi."

"Tiện thể nhắc nhở ngươi một câu, vì ngươi may mắn gặp ta, Ha Ha." Chỉ nghe tới tiếng cười ha ha thân cây to lớn, cao hai trăm mét biến mất trong sương trắng.

"Trời không sai biệt lắm, sắp tối nên trở về." nàng không quay đầu lại, nghe tiếng cười càng ngày càng biến mất, không hỏi nhiều.

Dương Anh muốn đói, nàng đói không thể để sư muội chịu đói.

Dương Đào, trên thân mặc hắc bào nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ám nguyên tố.

Nàng đi không xa.

Thần thụ thân ảnh lại hiện ra, trên cành cây hắn còn có, một thân ảnh nam nhân: "Thần thụ, ngươi nhắc nhở đối phương là lần đầu xảy ra."