Băng Thanh Thần Đế

Chương 413: Chương </span></span>413



Lão nhân lấy ra từ trong túi, một hình khó hiểu đồ vật: "Cho ngươi." Vân Phàm cúi đầu.

"Thúc thúc, người mạnh khỏe món quà này, ta xin nhận, thúc thúc ta đi trước, cáo từ."

Dứt lời Vân Phàm nhảy lên cao, bay đi.

Lão nhân nhìn Vân Phàm bay đi: "Thật là, ta sống gần như gặp lão bà của mình rồi, không biết cháu trai có biết tự thân sống không a."

Dứt lời lão nhân đi vào trong rừng thông, một con đường nhỏ.

Vân Phàm một mực hướng về bên ngoài bay đi, hắn không nói nhiều a, dù sao cứu giúp để một người nhớ tới bản thân là đủ, không cần quan tâm nhiều.

Vân Phàm một mực đi tới nơi khác, hắn không biết làm gì cho phải, một mực nhìn xung quanh đáp xuống bến cảng thành.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiện một nhà trọ có cảm giác được Băng Kiếm Thần truyền thừa đang tại đó.

Vân Phàm nhanh chóng đi tới, chủ quầy thấy hắn bước vào liền nói: "Ngươi chính là mấy vị tiền bối nói người? chúng ta không quầy rầy trên tầng hai đều là phòng các ngươi."

Phòng các ngươi hắn nói ở đây, chính là các binh lính, hắn lão bà.

Vân Phàm gật đầu, đa tạ bước lên trên tầng.

Hắn tìm tới hắn nữ nhân phòng, đóng lại cửa cười hắc hắc.

Một bên khác.

Vô Ngạn xây hoàn tất thành, nàng hỏi qua mấy người đổi thành Thiên Đế Đô, Thiên Đế chính là đứng giữa hàng ngàn tu sĩ, đứng đầu.

Đô là thành to hơn mức bình thường gọi là Thiên Đế Đô. Vô Ngạn nàng nhìn thành cũ tường bị phá vỡ, kết nối với thành trì mới, bản thân không những vui vẻ.

Trên môi nở nhẹ nụ cười: "Ha Ha quả nhiên ta vẫn là mạnh mẽ về khoản đặt tên đâu như ai đó." Nàng nhìn ánh nắng chiếu sáng dần dần đi xuống núi, từ cách đó không xa.

Nở nhẹ nụ cười, thân ảnh biến mất giữa trần thế, Cổ Nhược Ca bên này nàng muốn đợi đối phương gọi đến thần thú như thế nào mạnh.

Lại nghe đến truyền âm: "Nhược Ca, đừng đợi đối phương tới. Thần thú một khi tới ta căn bản không thể phục sinh các muội, cho nên trước khi hắn dẫn đối phương tới, bị giết các nhanh càng tốt."

"Ngươi muốn hỏi tại sao không thể hồi sinh các ngươi, vậy một trăm Ma Nữ Tông người làm sao, ta đều an bài các nàng trên người có ta ấn ký."

"Một khí bị đâm hay giết chết, thân thể biến mất không thấy dấu vết, chính là thân thể hóa thành bản nguyên. Ta chỉ cần phất tay, sẽ sống lại."

"Còn ngươi các ngươi, không thể phục sinh có lý do về sau các ngươi sẽ hiểu."

Cổ Nhược Ca gật đầu, nhìn bên cạnh Nguyệt Sa Sa thân ảnh la lỵ: "Đi thôi." Cổ Nhược Ca kéo xuống trên chán giáp, nàng thân ảnh, liền bộc phát ra lượng lớn hắc ám nguyên tố.

Trên thân giáp, hắc ám phủ kín toàn thân. Phía bên phải tay hiện ra một thanh đại kiếm, ánh mắt nàng sắc bén nhìn xung quanh: "Thức dậy đi, thi quỷ dưới đất."

Dưới đất vô số thi quỷ bò từ dưới đất đi lên, Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Các ngươi cũng quá thấp kém, để ta tăng cao các ngươi cảnh giới." nàng nhìn thi quỷ cảnh giới thấp nói.

Đứng trước to lớn nội môn quảng trường, ánh nắng đi xuống núi, chiếu rọi qua mấy thi quỷ, Cổ Nhược Ca đứng trên cao đại điện uy áp bá đạo tản mát ra.

Một tay đưa lên cao, mây đen bay tới hình thành một đạo to lớn, sấm sét đánh xuống không ngừng,

Bỗng trên cao mây đen, vậy mà đánh xuống người đám thi quỷ, thi quỷ giống như phát điên đồng dạng, bay lên cao hướng về phía tây mà đi.

Cổ Nhược Ca thân thể mặc giáp cười nhẹ, thân ảnh lại nhìn chăm chú xuống dưới.

Một thi quỷ khác lạ.

"Ngươi tại sao còn không đi?" Nam nhân nghe vậy, ánh mắt nhìn lên Cổ Nhược Ca: "Chủ nhân, ta muốn thêm sức mạnh, ta muốn báo thù."

"Ta có khí ức, ta từng bị thần thú giết, ta muốn tự tay giết hết tất cả thần thú, muốn một tay báo thù tất cả." Cổ Nhược Ca nghe vậy, nàng vẻ mặt vui vẻ.

"Không tồi, không tồi, ta dùng hắc ám nguyên tố vậy mà, đưa tới một thi kèm theo khí ức, mà không cần phải ta thôi động khí ức."

Nàng cười nhẹ, đưa tay lên cao: "Ta cho ngươi sức mạnh, dẫn đầu tất cả thi quỷ của ta chiếm đóng Thiên Đế Đô." Nàng cũng biết tên.

Bởi Vô Ngạn đều là nàng đồng minh, Cổ Nhược Ca thân ảnh biến mất. Trên cao phía Thiên Đế Thành, mây xanh chuyển thành màu vàng.

Từng đạo ánh sáng màu vàng chiếu xuống, ánh sáng xuyên tới bên dưới, làm tất cả đệ tử Tiên Đạo Tông rùng mình: "Lại đến? Chính là ngày tàn của Thiên Đế Đô?"

Vô Ngạn đứng trên tường thành, mặc trên thân chiến bào, đưa tay qua sau lưng: "Tất cả binh lính nghe lệnh, thành hàng chuẩn bị chiến đấu."

Làm sao nàng biết? Đây là do chuẩn bị, Vân Phàm đi đối phương không nhân cơ hội? Tấn công?

Thiên Đế Đô.

Trên tường thành là Vô Ngạn, Tô Hạo, Hạ Cơ, Thiên Hồng, Vân Chiến, Cổ gia người, cùng Tiên Đạo Tông cao tầng người...

Còn có Vân gia lão tổ, Thiên gia người bất quá có vài người mà thôi, Thiên gia rất khó khăn để trở thành thiên sứ người, đều rất khó bởi thiên gia nhiều nhất bốn cánh, đa số đều là hai cánh.

Vô Ngạn đứng thẳng người, bên dưới hàng vạn binh lính, trên thân mặc chiến giáp, hàng đầu tiên là ngồi trên ngựa, sau lưng cầm thương trên tay còn lại cầm khiêng.

Vô Ngạn thân ảnh đứng trên cao, nhìn cách đó không xa, từng đạo ánh sáng xuyên qua, từng đạo chiếu sáng xuống, từng đạo di chuyển tới.

Từng đạo từng đạo, xuyên tới dưới đất, bên dưới đất bị chiếu sáng mới hiện ra là vô số thi quỷ.

"Hừ."

Trời chưa tối, đối phương liền muốn tấn công: "Quả nhiên, ta suy đoán là sai lầm, các ngươi căn bản không phải đợi chúng ta đột phá."

"Đợi Vân Phàm cùng băng kiếm thần rời đi, một mực hướng chúng ta tấn công, ngươi muốn làm gì a Cổ Nhược Ca?"

Nàng giọng nói cao lãnh, từ trên tường thành Thiên Đế Đô chiếu sáng. Cổ Nhược Ca từ trên cao thân ảnh hiện ra, ánh sáng màu vàng chiếu xuống.

Giống như từng cột đá, cắm từ trên cao xuống. Cổ Nhược Ca mặc chiến giáp lơ lửng trên cao: "Ta tới đây, chính là muốn thanh lý môn hộ."

"Vân Phàm dù hắn có nhờ thần thú thành công, quay lại Tây Vực đều là ta Ma Nữ Tông khu vực, dù là thần thú, chỉ có một từ thôi."

"Chết!"

Vô Ngạn: "Cổ Nhược Ca ngươi quá ngông cuồng!"

Cổ Hà đứng trên tường thành, núp sang một bên, Ưu Linh vẫn là chăm chú nhìn, dù sao Cổ Nhược Ca muốn vong tại đây, nàng muốn xem xem.

Cổ Nhược Ca lúc vẫn lạc, còn có thể mạnh mẽ đánh ra cỡ nào, với cảnh giới bây giờ của nàng Hợp Thể cảnh đỉnh phong.

Bên cạnh Cổ gia người: "Nhược Ca, ta không biết thế nào, nhưng giờ đây lại phải đối mặt với chính nữ nhi của mình, không biết chúng ta phải làm sao."

Tô Hạo: "Cổ Nhược Ca ngươi quá ngông cuồng, ở đây dù không có ai cảnh giới cao bằng ngươi, nhưng ngươi muốn thanh lý môn hộ."

"Trước tiên muốn đi qua chúng ta Đế Đô." Hạ Cơ một tay siết chặt nắm đấm, một mắt nhìn lên cao.

Cổ Nhược Ca thân thể toát ra lượng lớn nguyên tố: "Im miệng!"