Băng Thanh Thần Đế

Chương 416: Chương </span></span>416



Hắn đứng bên dưới, xung quanh là từng đạo đất lún xuống, xuất hiện nhiều vết nứt. Vài phút trước đó, xung quanh còn là cây xanh.

Bây giờ đã là hoang tàn cảnh tượng, nhìn xung quanh hơn mười người, trên tay đủ lợi hình nguyên tố: "Thi quỷ nên chết, giám tấn công Thiên Đế Đô."

"Các ngươi tất cả phải chết." Trong đó một nữ nhân hết to, trên tay xuất hiện phong nguyên tố, một quyền đánh xuống, thân thể nam nhân thi quỷ, quỳ xuống một chân.

"Hừ, nho nhỏ súc sinh muốn tấn công ta?" Hắn muốn tấn công lại, trước mắt bên phải, bên trái đều hướng hắn tấn công, mỗi một quyền đánh xuống.

Hắn rơi xuống thế hạ phong: "Không ổn, mười vị ở đây, cảnh giới đều cùng ta một dạng, quả nhiên kéo dài thời gian lâu như vậy."

"Cảnh giới đều cao thâm không lường trước được." hắn thân thể hình thành một vòng xoáy, mỗi một đạo vòng xoáy tấn công ra xa.

Mười người hừ nhẹ, trên tay xuất hiện nguyên tố, một quyền đánh xuống, nam nhân đứng đầu thi quỷ, không chịu nổi cùng cảnh giới còn là mười người.

Không thể tin vào mắt mình: "Đây là?"

Toàn bộ công kích dồn vào hắn, một đạo tiếng nổ vang trời, mười thân ảnh lui ra xa. Thi quỷ nam nhân đứng đầu nằm trên đất, tay bị đứt hoàn toàn, một chân bị đứt.

Hắn nằm trên đất, không thể di chuyển.

Cổ Nhược Ca vẻ mặt chán ghét: "Ngươi quá phế đi."

Mười tên Thiên Đế Đô người, thở phào nhẹ nhõm, giết chết được yêu nghiệt này, khả năng cao chiến thắng.

Cứ như vậy.

Trước Thiên Đế Đô, một mảnh hoang tàn, trước cửa thành Đế Đô, mấy người mới từ trong bi thương đi ra, binh lính, cầm thương, khiên nhanh chóng giết thi quỷ.

Thi quỷ vô số nằm xuống, một người giết thi quỷ đâm đối phương bụng, đẩy ra đối phương thân thể: "Chư vị huynh đệ lên dàn trận."

Mấy người gật đầu: "Nghe theo người, mở đường." Vân Chiến, Thiên Hồng ngồi trên ngựa, cầm thương dài dẫn đầu, một hình kéo dài tấn công.

"Các ngươi muốn chết." Hắn một đường tấn công, kéo dài binh lính, một đường mở ra, sau lưng binh lính trên xe ngựa, theo bên cánh trái, cánh phải hắn.

Có thi quỷ dù bị bỏ lại sau lưng, lại bị binh lính tấn công từ sao đó tấn công.

Thiên Hồng, Vân Chiến cách tấn công rất dễ dàng, bất quá trong đó ẩn chứa nhiều mưu kế.

Thiên Hồng bên trái Vân Chiến, mà Vân Chiến chính là bên phải Thiên Hồng, về bên phải Vân Chiến một đường binh lính, mặc trên mình giáp.

Khiên thương, một đường tấn công về phía trước, phía Thiên Hồng binh lính cũng vậy, giết địch một mực đi lên, thi quỷ bị bỏ lại, sau lưng người sẽ giết.

Như vậy chính là một đường tiến công, kéo theo quân lính. Đây là kế sách cực hảo, chính Vân Phàm nói cho mấy người a, Vô Ngạn đứng trên cao: "Tô Hạo, Hạ Cơ các ngươi ngăn Cổ Nhược Ca."

"Phía dưới thi quỷ, còn sót lại để ta, đối phương ra tay chúng ta cũng vậy!" Ưu Linh cùng lúc đó mới đi tới tường thành, nàng thân thể phủ bụi dù bị thương.

Tìm một nơi đứng trên đó nhìn.

Tô Hạo, Hạ Cơ hai người thân ảnh bị gió thổi, gió từ đâu không rõ chỉ biết Tô Hạo, trên tay xuất hiện một tầng thổ nguyên tố.

Thân thể biến mất, xuất hiện bên cạnh Cổ Nhược Ca mặc chiến giáp: "Cổ Nhược Ca ngươi chết, giám làm hại bao nhiêu người."

Hắn một quyền đánh ra. Cổ Nhược Ca không hề né tránh, một quyền Tô Hạo đánh vào bên cạnh nàng đầu, lại không có làm nàng tổn hại.

Đầu cũng không nghiêng đi một chút, chiến giáp nàng né tránh toàn bộ sát thương. Cổ Nhược Ca mắt lóe sáng từ chiến giáp!

"Quá kém." Nhìn nam nhân quyền trái đánh bản thân bên phải mặt, Cổ Nhược Ca khinh bỉ cười, Tô Hạo tay run rẩy, do một quyền đánh đối phương giáp.

Hắn thân ảnh lui ra xa, quyền trái thu lại: "Thần cấp giáp?" Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Ting Ting, đoán đúng phần thưởng của ngươi là."

Nàng biến mất, một kiếm chém ra hình bán nguyệt, Tô Hạo chưa kịp làm gì thân ảnh bị đánh bay ra xa.

Hạ Cơ vừa bay lên, hóa thành bản thể. Cổ Nhược Ca nhìn to lớn Huyết Thổ Long há to miệng, muốn cắn nàng: "Ngươi ngu ngốc? Tô Hạo mạnh mẽ một quyền còn bị ta một kiếm đánh!"

"Ngươi chỉ là một yêu tộc phế vật? Làm nam nhân công cụ vui vẻ." Huyết Thổ Long Hạ Cơ, ánh mắt đỏ ngầu tức giận: "Ngươi không được phép nói chuyện với ta như vậy."

Cổ Nhược Ca đưa kiếm lên cao, một hình bán nguyệt bay ra, lại thêm một kiếm hai hình bán nguyệt, hình thành một hình chữ X.

Bất quá chỉ là hình bán nguyệt, không phải một đường chém X bình thường, Hạ Cơ to lớn Huyết Thổ Long liền bị đánh bay, trên đầu nàng còn hiện ra chữ X đường kiếm.

Hai người thân thể rơi xuống dưới, tốc độ nhanh chóng. Bên dưới Vô Ngạn một quyền đánh xuống đất, lôi nguyên tố từ mọi nơi, giết thi quỷ.

Thi quỷ bị lôi điện đánh ngã, nhao nhao biến mất. Có tu sĩ một quyền chứa đầy lực lượng nguyên tố đánh ra, thi quỷ lại bị lôi điện đánh chết.

Hắn thân ảnh liền ngã xuống đất, không thể vào mắt mình: "Là ai? Là ai tranh giành ta thi quỷ?" mắt hắn cay độc nhìn xung quanh, phát hiện thi quỷ bị lôi điện đánh chết.

Hắn bỗng im bặt, hai tay che miệng, cách đó không xa, mấy người tu sĩ nhìn hắn: "Vô Ngạn lôi điện, ngươi muốn nói chuyện?"

Bọn hắn không suy nghĩ, tại sao Vô Ngạn không ra tay, bởi Vô Ngạn sợ một khi ra tay, Nguyệt Sa Sa một kích đem nàng giết.

Ngu dốt giống như Vân Lang một bước đi lên tấn công, há chẳng phải như đối phương cách làm, chỉ có thể hiến tế mà thôi. Nàng làm hoàn toàn đúng!

Vô Ngạn không ra tay, Cổ Nhược Ca ban đầu không ra tay, Nguyệt Sa Sa không ra tay, mà Nguyệt Sa Sa ra tay, nàng mới giám ra tay a.

Cho nên nàng đứng trên cao tường thành, không phải đứng nhìn.

Vô Ngạn màu tím thân ảnh, đứng dậy nhìn hoang tàn cảnh tượng: "Cảnh giới cao nghe ta lệnh, giúp Tô Hạo, Hạ Cơ ngăn chặn Cổ Nhược Ca, một mình ta đối đầu bí ẩn người."

"Sau lưng Cổ Nhược Ca, cảnh giới thấp rút lui, trận chiến này là cao thâm cảnh giới chiến đấu, thấp bé cảnh giới uy áp nhẹ cũng đủ các ngươi chết."

Nàng lời nói hoàn toàn không sai, không cần nói, vài ngày trước Tiên Đạo Tông chính là điển hình, hoang tàn cảnh tượng trước mắt.

Hơn ngàn tu sĩ nhìn nhau gật đầu, bọn hắn mạng vẫn cần a. Trên đất từng vết nứt do chiến đấu xảy ra, thấy rõ nhiều thân ảnh nhảy lên cao bay đi.

Vô Ngạn gật đầu, quay đầu lại nhìn Thiên Hồng, Vân Chiến đã xử lý hoàn tất thi quỷ: "Các ngươi lui ra xa, trận chiến này các ngươi không thể tham gia."

Hai người nhìn nhau, nhìn sau lưng hơn một vạn binh sĩ: "Tất cả binh lính nghe lệnh, rút lui trở về thành thủ hộ thành."

Binh lính đưa kiếm, thương lên cao: "Quay về, Quay về." Vân Chiến, Thiên Hồng trên ngựa quay đầu, không nói nhiều dù sao trận chiến này.

Bọn hắn cảnh giới quá thấp bé, tham dự không được, đành lắc đầu Vô Ngạn cảnh giới thấp như vậy, không tốt lắm a: "Thiên gia lão tổ!"

"Người còn không đi ra sao?" Thiên Hồng một bên lẩm bẩm.