Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 35



Mùa mưa trời ẩm ướt, dự báo thời tiết nói sáng nay có nhiều mây, mặt trời ló dạng rồi biến mất, từng chùm sáng le lói dưới tầng mây.

Úc Triệt ngồi thẫn thờ trên bàn ăn, thẳng đến khi ánh mặt trời vùng vẫy từ dưới đám mây mù ló dạng, tia nắng chiếu lên bàn ăn, nàng mới miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nàng đã chuẩn bị tốt việc chính thức yêu đương cùng Lâm Tri Dạng, nếu người nhà phát hiện, nàng liền biết giải quyết thế nào.

Nhưng khách quan mà nói, bây giờ không phải thời điểm tốt để thẳng thắn.

Nàng mới cùng Lâm Tri Dạng một lần nữa ở bên nhau, thậm chí còn chưa làm được gì để tình cảm gắn bó, làm sao nàng có thể để hạt giống vừa bén rễ chống chọi với cơn bão táp gió dữ mưa rền chứ.

Cho dù nghĩ vậy, Úc Triệt vẫn ngồi yên, không cố gắng che giấu bất cứ điều gì.

Nàng không muốn giấu đôi giày của cô, bữa sáng của hai người, những dấu vết triền miên còn sót lại trong phòng ngủ, và Lâm Tri Dạng, tất cả nàng đều không muốn giấu.

Trước đây, nàng luôn phải giấu những cuốn sách Lâm Tri Dạng tặng, những món quà lego cô lắp, giấu đi cả tình yêu mà cô dành cho nàng.

Trong quá trình này, người đầu tiên cảm thấy mệt mỏi chính là nàng.

Hiện tại, nàng không muốn lại làm cho mình mệt mỏi như vậy.

Chị cả nghi ngờ thì nghi ngờ, nếu chị ấy muốn kiên trì vào phòng xem xét, hoặc là đụng mặt với Lâm Tri Dạng, vậy thì cứ nói thẳng ra.

Bởi vì không muốn Lâm Tri Dạng cùng mình lo lắng căng thẳng nên nàng đã để cô ngủ muộn hơn chút, tự mình ăn sáng rồi giữ ấm phần còn lại để trong bếp.

Còn chưa bắt đầu rửa chén đĩa, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Hít vào thở ra một lượt, bình tĩnh lại, nàng đi qua mở cửa.

Người đến không phải là Úc Hân như dự kiến

Úc Triệt hơi kinh ngạc: "Chị dâu, sao chị lại tới đây."

Giang Dung Tâm ôn nhu cười: "Ban đầu là chị cả muốn tới nhưng bị anh trai em ngăn lại, liền giao cho chị chân chạy vặt này đây."

Câu Úc Thành nói chính xác là: "Chị, mới sáng sớm, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, chị đi xa như vậy làm gì. Không phải chỉ là đưa đồ thôi sao, để Dung Tâm đi đi, dù sao vợ em cũng đang rỗi."

Nói xong, ở một góc Úc Hân không nhìn thấy anh ấy lén nháy mắt với Giang Dung Tâm.

Giang Dung Tâm hiểu ý, cười cười nhận lấy đồ trong tay Úc Hân: "Vừa lúc em muốn mua quần áo, để em đến hỏi xem em ấy có muốn đi cùng em không."

Úc Hân nghĩ cũng phải, dù sao Úc Triệt tuyệt đối sẽ không đi dạo phố với mình. Giang Dung Tâm đi, nói không chừng em ấy còn nể chút mặt mủi, cùng em dâu ra ngoài giải sầu một chút.

"Thôi được, vậy phải phiền Dung Tâm đi một chuyến rồi."



Vì thế người xuất hiện ở nơi này được đổi thành Giang Dung Tâm, có lẽ là do Úc Triệt vẫn luôn không trả lời tin nhắn, nên Úc Hân cũng không nhắn mình sẽ không tới.

Anh hai cố ý che chở, lòng Úc Triệt dâng lên chút ấm áp, cầm lấy đồ trong tay Giang Dung Tâm, "Chị dâu, chị vào nhà đi."

Giang Dung Tâm nghe vậy vẫn không nhúc nhích, đứng ở cửa, thiện ý hỏi trước: "Chị vào có tiện không, nếu không em cứ bận rộn đi, chị đi dạo phố một mình cũng được."

"Tiện mà." Úc Triệt gật đầu, mở cửa mời vào.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh không lo lắng của nàng, cô ấy thầm đoán là do Úc Thành nghĩ nhiều rồi, cô gái kia căn bẳn không sống ở đây.

Lúc này cô ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, theo nàng đi vào.

Số lần cô ấy đến nhà Úc Triệt không nhiều lắm, mỗi lần đến cảm nhận trực quan nhất chính là sự lạnh lẽo cùng cô đơn.

Thoạt nhìn, phải nói ngôi nhà này vô cùng đơn giản, chưa nói đến sự trống trải, lại còn dùng những gam màu lạnh, nhưng Úc Triệt chỉ thích những màu đó, ngay cả quần áo trên người nàng cũng chỉ có những màu trơn vậy thôi, nàng cũng không trồng ngay hay treo bất kỳ vật trang trí tranh ảnh tươi sáng nào trong nhà.

Mùa hè nhìn thì không sao, nhưng đến mùa đông, thì dù có máy sưởi cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Chỉ có một màu duy nhất nổi bật là đôi giày vải màu hồng trên giá để giày ở huyền quan, và một chiếc túi vải màu xanh lá có thêu dòng chữ màu vàng ở móc treo phía trên.

Lúc Giang Dung Tâm thay giày liền thuận mắt nhìn lướt qua, không nhìn rõ hàng chữ kia là gì, này không phải là cô ấy cố tình rình mò, mà giữa một vùng màu đen trắng xám, chiếc túi cùng đôi giày như những bông hoa màu sắc cùng những chiếc lá xanh điểm xuyến, chúng sặc sỡ đến lạ thường.

"Em ăn sáng chưa?" Giang Dung Tâm mở túi trên tay: "Đây là sủi cảo thịt dì Trương gói, nếu chưa ăn thì em nấu lên ăn đi."

"Em ăn rồi."

Úc Triệt đem đồ đến sắp vào tủ lạnh, Giang Dung Tâm giúp đỡ nàng, thuận miệng cười nói: "Sao em mua nhiều đồ uống thế, cũng may Úc Thiên Úc Huyên không tới, nếu để hai đứa nhỏ thấy liền sẽ rất phiền toái."

Thái độ Úc Triệt bình tĩnh đáp: "Con nít mà, cho uống cũng được."

Giang Dung Tâm cất đồ ăn vào, cười cười, thầm nghĩ tủ lạnh cũng không rỗng như chị cả nói. Cũng có đủ rau dưa tôm thịt cá, nhìn tràn đây sức sống.

Cô ấy đâu biết những thứ này đều được mua từ chiều hôm qua, dành cho người nào đó bất chợt có thể đến ở đây.

Sau khi sắp xếp đồ ăn xong, Úc Triệt rót cho Giang Dung Tâm một tách trà, bày ra chút điểm tâm, hai người ngồi ở phòng khách trò chuyện.

Làm một người mẹ, nói tới nói lui, một nửa đề tài đều xoay quanh hai người bạn nhỏ, thỉnh thoảng cũng phàn nàn về Úc Thành.

Úc Triệt chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, lâu lâu đáp hai ba câu.

Với tư cách là một người vợ, Giang Dung Tâm đưa ra những lời nhận xét chân thật nhất: "Anh em cái gì cũng giỏi cũng tốt, nhưng giỏi nhất chắc là hay ba phải."

"Dạ, vẫn luôn như vậy."

Khi còn nhỏ xảy ra tranh cãi, chị cả mắng nàng, anh ấy trước sau đều không quan tâm đúng sai mà đứng ra cố gắng thuyết phục hai bên. Sau này, chị cả và ba can thiệp vào chuyện của nàng, anh ấy không tham dự vào, cũng chẳng ngăn căn. Mỗi lần bị sắp xếp đi xem mắt, anh ấy đều biết, nhưng sẽ không hỏi nàng có nguyện ý hay không.

Úc Triệt không trách anh, mỗi người đều có một tính cách riêng, làm sao để một người vì người khác mà quên mình được. Anh ấy cũng đang sống dưới sự chèn ép của Úc gia, dùng tính tình ôn hòa hài hước của mình để có thể hòa hoãn mọi thứ tốt nhất rồi.

"Nhưng anh ấy thực sự quan tâm em, cách vài bữa lại nhắc về em với chị."

"Em biết."

Giang Dung Tâm nhấp một ngụm trà đã nguội, tạm dừng đề tài này, nếu nói tiếp, liền quá lộ liễu.

Hai người đem cuộc trò chuyện vòng tới việc làm đẹp, khi Giang Dung Tâm đang khen da Úc Triệt dưỡng thật tốt, thì tiếng mở cửa phòng ngủ truyền đến.

Không thấy người, chỉ nghe thấy thanh âm lười nhác của người nào đó vừa mới ngủ dậy, bên cạnh đó còn chứa chút nũng nịu: "Úc Triệt, chị đã hứa sẽ gọi em dậy ăn sáng mà, đã hơn 9 giờ luôn rồi nè!!!"

!!!

Giang Dung Tâm giật mình biến sắc, cô ấy còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp người yêu của em chồng mà.

Còn tính toán coi như chưa biết gì.



Tự nhiên mình còn đồng ý vào đây nói chuyện phiếm làm gì vậy?

Làm sao bây giờ?

Phía đối diện, khuôn mặt đạm nhiên bình tĩnh của Úc Triệt, nàng hơi xoay đầu, đáp lại: "Thấy em ngủ ngon, chị không nỡ gọi. Bữa sáng chị để sẵn trong bếp, em lấy ăn nhé."

"Được." Lâm Tri Dạng vươn vai đi vào phòng khách, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Úc Triệt, thoáng nhìn phía sau thấy được Giang Dung Tâm lập tức sững người, vô thức rụt người lại.

Cô đứng lại chỗ bất động, như muốn biết vị này là ai, là chị của Úc Triệt sao?

Không thể nào, mới chỉ ba ngày ngắn ngủi, mỗi ngày đều gặp người nhà của nàng, quá trình này cũng quá nhanh rồi!

Thấy cô bị bất ngờ, Úc Triệt đơn giản vẫy vẫy tay gọi cô lại, đưa tay ôm choàng lấy vai cô xoa xoa, rồi lại thu tay: "Đây là chị dâu của chị, hôm nay đến gặp chị."

Chị dâu, tức là vợ của anh trai.

Còn tốt, vẫn trong phạm vi có thể thẳng thắng được, không dễ bị truyền ra ngoài.

Lâm Tri Dạng không biết thái độ và mục đích của vị chị dâu này là gì, sẽ kì thị các nàng hay không, vì vậy cô chỉ có thể lễ phép gật đầu: "Chào buổi sáng chị dâu."

Giang Dung Tâm quan sát Lâm Tri Dạng một lần.

Theo lời Úc Thành nói, người yêu Úc Triệt nhỏ hơn nàng vài tuổi, lớn lên xinh đẹp đoan chính, cũng coi như xứng đôi với Úc Triệt.

Đến khi nhìn tận mắt mới thấy được Úc Thành đã giản lược rất nhiều.

Không chỉ đoan chính xinh đẹp, nhan sắc này thật sự có thể gây họa, chỉ vừa mới tỉnh dậy, mặt mộc không trang điểm nhưng nhan sắc vẫn thanh tú đủ sức để đánh bại rất nhiều nữ diễn viên chính trong phim.

Thân hình cao ráo, làn da trắng sáng, nụ cười rạng rỡ ấm áp, đôi mắt cong cong đầy mê hoặc.

Thế nào cũng không thể nghĩ ra được, Úc Triệt sẽ thích hình mẫu như thế này.

Khi nghe nói người ấy của Úc Triệt nhỏ tuổi hơn, cô ấy còn tưởng là nữ sinh, dịu dàng ngoan ngoãn biết nghe lời. Dù sao người Úc gia ai cũng có điểm cường thế, thích nửa kia thuận theo, và Úc Triệt có vẻ cần được bao dung hơn.

Nhưng không nghĩ tới, khí chất của Lâm Tri Dạng cùng tưởng tưởng của cô ấy hoàn toàn không giống nhau, nhìn không ra được chút ngoan ngoãn nào, chỉ bằng một câu nói khi mới rời giường kia, Giang Dung Tâm liền có thể nhìn ra được.

Giang Dung Tâm vội nói: "Chào em chào em, kia...em đây là...?

"Em tên là Lâm Tri Dạng, chị có thể gọi em là Tiểu Lâm cũng được ạ."

Giang Dung Tâm nhìn cô tự nhiên lại dễ nói chuyện, cười nói: "Kêu Tiểu Lâm mới kì cục đó, về sau chị gọi em là Tri Dạng nhé."

Lâm Tri Dạng nào có để ý cái này: "Chị dâu gọi em thế nào cũng được."

"Em đi ăn sáng đi, không cần quan tâm chị, 9 giờ chưa ăn sáng không tốt cho dại dày đâu." Giang Dung Tâm đưa ra lời khuyên.

Úc Triệt nhìn Lâm Tri Dạng: "Dạ dày của em ấy thật sự không tốt." Còn không biết quý trọng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn hết cả lên.

Thường xuyên 2 3 giờ sáng vẫn đăng bài lên weibo, giữa trưa 12 giờ mới đăng "Buổi sáng tốt lành".

Trước kia rất nhiều lần nàng giận đến mức muốn gọi điện thoại mắng cô.

Lâm Tri Dạng nghe lời vào phòng bếp lấy bữa sáng, lẳng lặng ăn, ngồi ở ghế cao nhìn công viên mùa hạ bên ngoài cửa sổ.

Giang Dung Tâm từ xa nhìn hình bóng xinh đẹp trong bếp, thật lòng xin lỗi: "Xin lỗi em, chị không biết cô ấy ở đây, đáng lẽ không nên đến quấy rầy em."

Nếu Úc Triệt cho rằng cô ấy tới để điều tra hay làm chuyện bát quái, vậy thì cứ nói rõ.

Úc Triệt lắc đầu, thoải mái nói: "Chị dâu đi một chuyến đã vất vả rồi, sao lại phiền chứ."

Nàng cũng biết, Úc Thành có thể không nói cho người khác, nhưng nhất định sẽ nói cho Giang Dung Tâm.

Úc Triệt không sợ Giang Dung Tâm biết, nàng không phải người cứng nhắc như vậy, không giống như người Úc gia bất đồng, chị dâu luôn ôn hòa cởi mở, trong tiềm thức nàng tin tưởng chị dâu hơn, thái độ của nàng đối với chị cũng tốt hơn Úc Thành.



Giang Dung Tâm từ tận đáy long khen ngợi: "Em ấy thật xinh đẹp."

Lúc này mày Úc Triệt mới giãn ra, nhẹ gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng vô thức chứa chút tự hào: "Dạ, mọi người đều nói thế."

Giang Dung Tâm nở nụ cười, trêu ghẹo: "Khó trách anh em nói miễn cưỡng xứng đôi với em mà."

Úc Triệt từ chối cho ý kiến, nàng cùng Lâm Tri Dạng không ai xứng với ai, chỉ là hấp dẫn lẫn nhau, liền muốn ở cùng một chỗ.

Muốn nói miễn cưỡng, phải là nàng miễn cưỡng xứng đôi với Lâm Tri Dạng mới đúng.

Đồ đã đưa xong, nói chuyện phiếm cũng đủ chủ đề, chuyện không nên gặp cũng đã gặp luôn rồi, Giang Dung Tâm liền rời đi.

Tiễn Giang Dung Tâm xong, Úc Triệt đi về phía bếp: "Sandwich ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Lâm Tri Dạng ăn xong mẫu bánh cuối cùng: "Ngày mai chị phải gọi em đó, em muốn cùng chị nấu bữa sáng mà."

Ngày mai sao. Khóe môi Úc Triệt khẽ cong lên, "Ừm, được rồi."

Lâm Tri Dạng ăn no liền bắt đầu không đứng đắn: "Úc lão sư có phải hôm nay dậy sớm quá không, đây là ám chỉ em không đủ sức sao?"

Vừa qua ngày mới, lại bắt đầu hết Úc Triệt rồi Úc lão sư, dù sao thì các xưng hô xấu hổ tối qua nàng cũng không gọi được.

Úc Triệt rút khăn giấy, khom lưng lau đi ít vụn còn sót trên khóe môi cô, ánh mắt đầy ôn nhu: "Bạn học Lâm, giữa thanh thiên bạch nhật, phải cẩn thận lời nói của mình biết không."

Bên này Giang Dung Tâm vừa xuống dưới lầu, lập tức gọi cho Úc Thành: "Nhờ anh cẩn thận, may mà sáng nay em đến đây, nếu không thì thật không tưởng tượng nổi chuyện gì có thể xảy ra."

"Sao mà em không nhìn ra được, cô ấy xinh đẹp như vậy, ánh mắt của em gái anh không rời được khỏi người cô ấy luôn đó."

"Thì em gọi cô ấy bằng tên thôi, nếu không thì gọi bằng gì chứ, em rể hả? Làm sao mà gọi là em rể được, người ta lớn lên là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, thức dậy còn nũng nịu. Úc Triệt nhìn qua......cái kia......mới giống "chủ gia đình" đó."

"Không tin lần sau anh hỏi thử đi."

"Chỉ cần anh dám."

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Dung Tâm: "Úc Triệt khẳng định ở trên!"

Úc Triệt: "Xin lỗi chị dâu, em cũng không phải người thích hơn thua cho lắm."