Mọi người ai cũng căng thẳng, gần như là học xuyên ngày, xuyên đêm.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy, đa số dưới mí mắt của mỗi học sinh đều có cuồng thâm nhạt, đương nhiên ngoại trừ những học sinh thuộc top đầu. Đối với họ mà nói, đây chỉ là một bài kì thi bình thường và họ cũng không thể nào bị rớt bởi nó, ngoại trừ có biến cố xảy ra.
Ngoài những học bá ra còn có một người cũng không trong tình trạng mất ăn mất ngủ, học ngày học đêm.
Không ai khác chính là Liên Quỳnh.
Từ ngày chuyển đến đây đến bây giờ, không có một tiết nào là Liên Quỳnh thật sự nghiêm túc học hành.
Hết ăn rồi đến ngủ, đọc truyện tranh, sơn móng tay, trang điểm, không có gì là cô ta chưa từng làm.
Từ thầy Dương, đến chủ nghiệm giáo dục, cho dù đã gọi cô ta lên văn phòng "tâm sự" nhiều lần nhưng Liên Quỳnh vẫn chứng nào tật đấy. Mái tóc đỏ rượu vẫn giữ nguyên, nghêu ngao trong đám học sinh bình thường.
Không phải trong cả trường chỉ có mỗi Liên Quỳnh là nhuộm tóc, ở những lớp thường khác cũng có rất nhiều học sinh nổi loạn, đầu xanh đầu đỏ. Nhưng ở lớp chọn lại là trường hợp đầu tiên.
Sau bao nhiêu lần dạy dỗ, cuối cùng các giáo viên cũng đành bỏ cuộc, mặc kệ cô ta thích làm gì thì làm.
Mọi người đều nghĩ Liên Quỳnh sẽ không trụ lại nổi ở lớp sau kì thi chọn lọc. Bởi vì từ trước đến giờ những bài kiểm tra nhỏ cô ta đều bỏ trắng, không thì cũng chỉ khoanh linh tinh. Điểm lúc nào cũng cuối lớp. Bình thường khi bị gọi lên bảng, câu cửa miệng không là "em không biết" cũng là "em chưa nghĩ ra cách làm".
Nhưng đâu thể ngờ rằng, khi công bố điểm mọi chuyện lại hoàn toàn khác suy nghĩ của họ.
-
Không khí trong lớp yên lặng như tờ, căng thẳng tột độ.
Thầy Dương đứng trên bục giảng, nghiêm mặt quan sát học sinh của mình.
"Tất cả đều ngẩng đầu lên!" Giọng nói đanh thép của thầy vang lên, khiến một số học sinh không nhịn được mà run rẩy.
Trên tay thầy Dương có cầm một tập giấy, đó là kết quả thi của bọn họ.
"Kì thi này có những em làm bài rất tốt, nhưng có những em rất tệ."
Ánh mắt của thầy Dương đảo quanh lớp một vòng, trời vốn đã nóng nực, bây giờ lại càng thêm lo lắng, căng thẳng, lưng của đa số học sinh đều đã ướt đẫm mồ hôi.
"Thầy không biết các em học hành kiểu gì mà để kết quả tục dốc không phanh, điểm trung bình của hai lớp chọn kia cao hơn mình rất nhiều. Các em đang định làm cái gì vậy hả?!"
Không ai dám nhìn vào mắt thầy Dương cả, không cần phải nói cũng biết thầy ấy tức giận đến nhường nào. Từ lớp chọn đứng đầu trong ba lớp, bây giờ lại tụt xuống vị trí cuối cùng. Kết quả như vậy muốn thầy chủ nghiệm không tức giận cũng khó.
Thầy Dương mở miệng như muốn nói gì đó cuối cùng lại dừng lại, ông ta hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong lòng. Một lúc sau mới nói tiếp.
"Thôi được rồi, cho dù có nói nữa cũng không thay đổi được gì, điểm cũng được viết lên giấy rồi, bây giờ lớp trưởng sẽ lên lấy tờ điểm và đưa cho các bạn, sau đó thầy sẽ nhận xét sau."
Lớp trưởng tên Triệu Chấn Phong, là một nam sinh cao lớn, hay cười, hòa đồng với bạn bè. Đây cũng là một học bá, ngang hàng với Thiên Tuế, hai người luôn lọt vào top 3 của khối. Lúc nào cũng tranh nhau vị trí xếp hạng. Top 2 là cô thì top 3 là Triệu Chấn Phong, top 2 là Triệu Chấn Phong thì top 3 là cô.
Còn top 1 thì hầu như là vị lớp bên cạnh chiếm lấy. Đương nhiên sẽ có lúc Triệu Chấn Phong hoặc Thiên Tuế thành công cướp "ngôi vương", nhưng đa phần top 1 sẽ vẫn luôn là vị kia. Ba người không ai nhường ai, luôn phiên đổi vị trí cho nhau. Từ trước đến giờ, top 3 vẫn không thay đổi. Cho nên chưa cần biết điểm mọi người đã biết những người đứng đầu đầu là ai rồi.
Triệu Chấn Phong lên lấp bảng điểm tổng hợp các môn của mỗi học sinh đi phát.
Khác với những kì thi khác, giáo viên bộ môn sẽ trả trực tiếp bài thi cho học sinh, thì kì thi chọn lọc lại tổng hợp hết điểm của từng môn của mỗi học sinh vào một tờ, sau đó giáo viên chủ nhiệm đảm nhận việc thông báo kết quả cho học sinh.
Thiên Tuế cầm tờ giấy trên tay, cô lướt qua điểm từng môn.
Không có gì ngoài dự đoán, hầu hết tất cả đều được điểm tuyệt đối, chỉ có một số ít môn là bị mất vài điểm nhỏ.
Liên Quỳnh cũng nhận được điểm, hắn chỉ nhìn qua một cái rồi vứt đấy, không để ý nhìn ra chỗ khác, bộ dạng vô cùng thảnh thơi, khác hoàn toàn với không khí lớp học bây giờ.
Mọi người dường như không nói chuyện, chăm chú dò xét kết quả của mình.
Trên khuôn mặt mỗi người biểu lộ những cảm xúc khác nhau, nhưng đều mang điểm chung, một là thở dài nhẹ nhõm, hai là nặng nề thất vọng.
"Chắc hẳn các em đã rõ điểm số của mình rồi nhỉ. Thật may mắn khi top 2, top 3 vẫn ở trong lớp chúng ta."
Chẳng ai phản ứng gì, không phải lần nào cũng vậy sao. Không cần suy nghĩ bọn họ cũng biết là ai rồi.
"Người đứng thứ hai của khối chúng ta là bạn học Thiên Tuế, còn thứ ba là bạn học Triệu Chấn Phong."
Nói đến đây khuôn mặt của thầy chủ nghiệm thả lỏng đi đôi chút, trên miệng nở nụ cười hiếm hoi.
"Các em vẫn giữ vững phong độ, các điểm gần như đạt tối đa. Thầy mong các bạn khác sẽ nhìn vào mà noi gương, học hỏi."
"Tuy nhiên...." Nụ cười của thầy Dương đến đây là biến mất, con mắt xoẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
"Có những bạn còn mải mê chơi đùa, kết quả học tập giảm sút. Và lớp ta lại là lớp có nhiều học sinh bị loạt nhất."
Một số học sinh cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên.
"Có tổng cộng sáu học sinh bị loại trong lớp mình."
Từ bốn mươi bốn tụt thành ba mươi tám.
"Những học sinh đấy lần lượt tên là Cao Tuấn Hưng, An Xuân Thi,..... và người cuối cùng là Trương Diệu."
Thầy Dương đọc tên từng người một, vô cùng rõ ràng.
"....."
Thật ư?
Trên mặt của đa số học sinh trong lớp đều tồn tại một biểu cảm không thể tin nổi.
Họ không sốc vì những người kia bị loại mà họ sốc vì không có Liên Quỳnh, người họ luôn đinh ninh rằng sẽ bị loại đầu tiên.
"Sao cơ?!"
Tiếng đập bàn lớn vang lên, một nữ sinh trừng mắt đứng dậy. Đó là Trương Diệu, người bị đọc tên cuối cùng.
"Bạn học Trương Diệu, em có thắc mắc gì à?"
Thầy Dương không hài lòng nhíu mày.
"Tại sao không có Liên Quỳnh? Có phải thầy nhớ nhầm rồi không?"
Liên Quỳnh đang nhìn ra ngoài cửa lớn thì bỗng dưng bị điểm tên, hắn nhìn nữ sinh đang chỉ thẳng tay vào mình, ánh mắt lạnh đi.
"Ý em là thầy bị lẫn?"
Hành động của Trương Diệu đã khiến thầy Dương không vui rồi, bây giờ lại nói vậy, khác gì nghi ngờ ông ta.
"Thầy chưa già đến nỗi nhớ nhầm, kết quả thầy đọc cũng là chính xác, em có ý kiến gì nữa sao?"
Nhìn bộ dạng của thầy chủ nhiệm, Trương Diệu đang hung hăng nói cũng rụt lại. Nhưng nghĩ đến việc trong danh sách bị loại không có Liên Quỳnh, cô ta lại không nhịn được nói tiếp.
"Không thể nào, ai cũng biết cô ta học lực kém, bình thường bài kiểm tra nào cũng không làm được, sao có thể đủ điểm ở lại lớp này cơ chứ."
"Điểm của bạn học Liên Quỳnh tuy không cao nhưng vừa tròn đủ điểm."
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng thầy Dương không phải không có nghi ngờ, khi biết điểm của học sinh này, không phải có mỗi ông ta, các giáo viên khác cũng bất ngờ.
Họ không tin nổi Liên Quỳnh lại làm được vừa đủ điểm, khác hoàn toàn với học lực kém trên lớp. Mọi người đều có suy nghĩ riêng.
"Chắc chắn là cô ta quay phao hoặc là nhìn bài của Thiên Tuế, nếu không vì sao lại tiến bộ như vậy. Thầy cũng biết rõ bình thường cô ta ở trên lớp như thế nào mà."
Trương Diệu càng nói càng mất bình tĩnh. Cô ta cảm thấy đấy là lí do duy nhất có thể giải thích cho việc Liên Quỳnh đủ điểm ở lại.
"Tớ thấy cũng đúng, sao một người có thể tiến bộ nhanh như vậy chứ?"
Trong lớp bắt đầu có tiếng thảo luận, dù không nói to nhưng lại rõ ràng.
Số người tin vào việc Liên Quỳnh gian lận cũng càng nhiều.
Ở trong lớp người trò chuyện với Liên Quỳnh đa phần là nam sinh, đương nhiên là bị sắc đẹp thu hút.
Không chỉ ở trong lớp mà còn trong trường, hầu hết nam sinh đều si mê như điếu đổ.
Topic ca ngợi nhan sắc của Liên Quỳnh nhiều không kể, thư tình, hoa hồng cũng chất đống. Nhanh chóng chiếm được vị trí hoa khôi.
Mặc dù thân hình không đẹp như các nữ sinh khác nhưng lại sở hữu khuôn mặt mê đảo chúng sinh.
Chưa nói đến thái độ bình thường khi học hành, chỉ cần việc được mọi nam sinh chú ý đã khiến một số nữ sinh khác ghen tị, khó rồi.
Trong lớp cũng có nhiều người không thích Liên Quỳnh, mặc dù không sử dụng mấy biện pháp như bắt nạt, bạo lực nhưng cũng âm thầm xa cách, hay nói xấu.
Chính vì vậy khi xảy ra việc này gần như chẳng ai nói giúp cả.
Liên Quỳnh cảm thấy vô vàn ánh mắt nhìn về phía mình, thậm trí người thầy giáo kia cũng vậy. Cho dù bên ngoài không thể hiện ra gì nhưng trong ánh mắt rõ ràng là không tin tưởng.
Như thói quen, Liên Quỳnh vuốt lấy mái tóc buông xõa của mình, hắn đứng dậy, chẳng sợ hãi gì mà mỉm cười.
"Em không gian lận."
Giọng nói không chút chập chùng, tựa như việc bị mọi người nghi ngờ cũng không khiến hắn lo lắng.
"Nói dối, nếu không cô giải thích vì sao lại đủ điểm đi."
Thầy Dương không nói gì, như đang ngầm đồng ý với câu hỏi này.
Bình thường Thiên Tuế sẽ im lặng, quan sát mọi việc, nhưng lần này cô lại lên tiếng.
"Cô ấy không có nhìn bài em."
Mọi người bất ngờ nhìn Thiên Tuế tự dưng đứng dậy nói, người không bao giờ chen vào việc của người khác nay lại giúp đỡ.
Rốt cuộc là vì sao?
Liên Quỳnh có quan hệ gì với Thiên Tuế?
Trong đầu của mọi người lúc này đã nảy sinh ra vô số câu hỏi khác nhau.
Thật ra Thiên Tuế vốn không định thanh minh giúp Liên Quỳnh, chỉ là khi định thần lại cô mới nhận ra mình đã lỡ nói rồi.