Thế là sau năm năm mỏi tay mòn gối với cái ghế đại học, Vương Thiên Ân cũng đã thoát khỏi cái cảnh sáng ôm cặp đi, chiều lết xác về đầy ngao ngán. Cũng may là ra trường đúng thời hạn, không bị trễ tháng nào, với anh đó là một hạnh phúc. Xách balo lên và đi về nhà với cảm giác thật vui sướng, vì anh sẽ không đi đâu xa nơi này nữa, anh sẽ làm việc ở tập đoàn thuộc gia tộc họ Vương. Vừa mới ra trường cũng định ở nhà mấy tháng ăn chơi cho thoải mái, ai dè cha của anh lại bắt đi làm ngay. Chả là cha anh muốn cậu con trai trui rèn kỹ năng làm việc và kinh nghiệm sống cho nên gửi gắm anh cho đối tác quen thân làm ăn. Ôi thế là đi tong cái kế hoạch nghỉ xả hơi của anh, ngán ngẫm và đau lòng. Tới ngày hẹn đi làm, Thiên Ân ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị cho công việc đầu tiên trong đời, anh lượn lờ vài vòng phố phường xem thử bao năm qua có gì thay đổi không rồi mới chịu tới cái địa chỉ công ty đối tác của cha anh. Vừa vào cửa đã gặp ngay một gã bụng bự, dáng có vẻ ngầu, chắc là giám đốc đây. "Chào chú, cháu là Thiên Ân, sáng nay cha bảo cháu chạy qua đây gặp chú." Anh mở lời chào ông ấy trước. "Chào cháu, cha cháu đã nói chuyện với chú rồi, không ngờ cháu cũng bảnh trai quá nhỉ." Ông ấy chào lại Ân. "Dạ, cảm ơn chú." Anh cảm ơn ông. "Uh, thôi ngồi lại đây rồi chú sẽ hướng dẫn sơ qua công việc cho cháu." Ông nói. Nói chuyện tầm khoảng nửa tiếng là xong, vì là mới ra trường chưa có kinh nghiệm nên ông ấy giao cho Thiên Ân nhiệm vụ giám sát công trình hàng ngày cho công ty. Có công việc thì vui cũng vui, nhưng cũng buồn thúi ruột, công trình ở đâu thì anh ở đó, nghĩa là không được ở nhà thoải mái, mà phải ăn dầm ở dề với cái lũ xi măng, cát, sỏi… nghĩ đến thế là nản. Cái công trình chết tiệt này ở tuốt ngoại thành, làm anh phải ôm đồ đạc tới đó thuê trọ, cũng may cái nhà trọ đó cũng gần cái công trình của công ty đang làm. Ngày ngày ra công trình, chán lại nhảy ra quán cà phê ngồi, ngày nào cũng như ngày nào thật là buồn chán với cái công việc này. Công trình Ân đang giám sát là trường học, một hôm buồn chán anh la cà lên hành lang mấy phòng học cũ dạo chơi, thấy một phòng học vẫn còn mở cửa, đi ngang qua thì thấy một cô đang ngồi làm việc, thấy cô này cũng xinh xắn, dáng người cũng đẹp, Ân mới lân la nói chuyện cho vui: "Hết giờ làm rồi mà vẫn còn làm là phí phạm tiền của nhà nước nghen cô." "Sao lại phí?" Thấy Ân nên cô cũng nhoẻn cười hỏi lại. Thiên Ân: "Thì hết giờ mà cô còn ngồi thì phí tiền điện chứ sao." "À, thế cũng nói được." Thấy anh có vẻ vui tính nên cô cũng chuyện trò. Bước vô phòng, anh ngồi tự nhiên, thấy cô này có vẻ dễ thương nên anh thoải mái nói chuyện, anh hỏi: "Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp này hả?" "Ừ, hôm nay gần hết năm học nên chị ngồi làm thêm cho kịp." Thấy cô này đổi cách xưng hô nên Ân cũng theo luôn, hỏi tiếp: "Mấy chị thì sướng rồi, chuẩn bị nghỉ hè xả hơi thoải mái." "Hì, nghề nào cũng có cái mệt mà em. Mà hình như em làm gì ở dãy phòng học mới đang xây hả?" Chị nói. "Dạ, em đang giám sát cái phòng học của trường mình, ra vô hoài cũng chán nên em đi dạo lung tung quanh trường cho vui." Chị: "Ừ, nhà em ở đâu vậy, chắc không phải dân ở đây phải không?" Ân: "Nhà em ở trên huyện, giám sát công trình này nên thuê nhà trọ gần đây để tiện đi làm." Chị: "Hì, vậy chắc mới tới nên cũng buồn phải không, ráng xong công trình rồi lại được về nhà ý mà." Cười nói một hồi rồi chị ấy cũng cắm cúi vào máy tính làm việc, Ân ngồi lấy nước uống rồi móc điện thoại ra chơi game, lâu lâu nhìn trộm chị ấy. Công nhận chị ấy có gương mặt dễ nhìn thiệt, xinh xắn, nước da cũng trắng trẻo, thân hình đầy đặn múp máp. Anh đoán chị ấy hơn mình khoảng năm tuổi. Thiên Ân tiếp tục câu chuyện: "Chị dạy ở đây lâu chưa?" Chị trả lời: "Chị làm được 2 năm rồi em." Ân: "Nhà chị ở đây hả?" Chị: "Ừ, nhà chị cũng cách đây khoảng gần 2km." Thấy chị ấy chăm chú vào máy tính làm việc nên Ân cũng không hỏi nữa, sợ làm xao nhãng công việc của chị ấy. Ngồi cũng buồn, anh đứng dậy đi lòng vòng quanh phòng, lấy mấy cuốn sách lên xem thử có sách gì hay không để đọc cho vui. Lúc này anh đang đứng chỗ giá sách phía sau lưng chị ấy, ở phía sau nên anh dòm chị ấy lâu hơn, kỹ hơn. Thân hình của chị đẹp thiệt, vòng eo uốn lượn xuống tới cặp mông nở nang trong cái quần tây trông thật đẹp và hấp dẫn, cặp mông chắc cũng phải 93 là ít. Nhìn mà muốn sờ vào quá. Lâu lâu chị với tay ra sao kéo vạt áo thun xuống để khỏi lộ vùng thịt chỗ lưng quần, nhìn mà thấy hấp dẫn quá. Ân nhẹ nhàng lấy con smartphone ra chụp lén cặp mông đầy khêu gợi đó ở phía sau. Thấy chị đứng dậy gấp máy tính lại, chắc là về nhà đây. Thấy vậy nên anh cũng chào chị rồi đi ra chỗ dãy nhà đang xây: "Thôi em xin phép xuống chỗ công trình đây chị." Chị: "Ừ, em đi đi. Chị cũng chuẩn bị về luôn đây. Định ngồi tí mà ai ngờ trễ quá không kịp nấu nướng gì cho chồng con rồi." Nghe vậy thì biết chị đã có chồng, tự dưng anh thấy buồn chút chút: "Hì, phụ nữ mà đam mê công việc quá không tốt đâu nghen chị." Chị: "Ừ, chị biết mà." Chị nói và nở nụ cười trông xinh quá cỡ, lòng anh cảm thấy xao xuyến bồi hồi, ước gì anh được là chồng của chị ấy để được sờ mó cặp mông kia cả ngày. Chị đi ra khóa cửa lại, dáng người chị cao nên khi khóa cửa phải khom lưng xuống, cặp mông chìa ra phía trước mặt Thiên Ân, tim anh bỗng rạo rực thèm khát. Cặp mông đẹp quá, mông của hoa hậu cũng chỉ tròn đẹp thế này là cùng, đôi chân dài sao mướt rượt, ước gì. Anh chỉ kịp nhìn chứ biết là không kịp rút điện thoại ra chụp lén nữa rồi, vài giây ngắn ngủi nhưng nó in sâu vào tận trí não của anh không sao quên được. Đi về với tâm trạng xao xuyến, giống như tình yêu sét đánh vậy. Không! Tình dục sét đánh có lẽ hợp lý hơn, vì Ân rất muốn lên giường với chị để thỏa lòng nắn bóp cặp mông kia.