Báo Ân Cái Đầu Mi

Chương 6: Ngươi báo ân hay báo thù vậy?



Thanh kiếm sắc lạnh chỉa vào cổ Hứa Tiên, Hứa Tiên sợ giật mình, giọng cũng run lên: “Ngươi, ngươi định làm gì?”

“Báo ân.” Bạch Tố Trinh nói rất chính nghĩa hùng hồn.

Hứa Tiên muốn khóc thét lên. Mẹ ơi, ngươi báo ân hay báo thù vậy?

“Ngươi báo ân thế sao? Lấy vũ khí kề vào cổ của ân nhân ư?” Tay Hứa Tiên cũng run run.

“Ta phải báo ân.” Bạch Tố Trinh không nói nhiều, bảo kiếm trên tay vẫn không dời đi.

“Có gì từ từ nói, bỏ kiếm ra trước được không?” Hứa Tiên muốn khóc quá.

“Ngươi muốn cái gì?” Bạch Tố Trinh hỏi.

“Xí, ta đã nói cái ta cần nhưng ngươi không cho nổi. Nếu không ngươi lấy thân báo đáp đi.” Hứa Tiên tức đến nỗi hồ đồ, buột miệng nói câu này.

“Được.” Bạch Tố Trinh không chút cảm xúc, đáp ứng.

Ặc, Hứa Tiên suýt nữa là sái quai hàm, còn Tiêu Thanh thì há hốc mồm, ngẩn ngơ nhìn Bạch Tố Trinh.

“Ấy, ta nói chơi thôi, ha ha.” Hứa Tiên đưa hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm đặt trên cổ, muốn đẩy kiếm ra xa.

“Ta chưa bao giờ nói chơi.” Giọng Bạch Tố Trinh rất lạnh, lạnh tanh.

“Nhưng, nhưng ta là nam nhi, ha ha, ta không cần ngươi lấy thân báo đáp.” Hứa Tiên khóc không ra nước mắt. Sao lúc nãy đầu óc lại phát rồ, nói ra những câu như thế chứ. Lỡ miệng, lỡ miệng thôi.

“Cô là nữ nhi.” Bạch Tố Trinh đáp không chút do dự.

Môi Hứa Tiên co giật. Đúng vậy, đối phương là yêu tinh có pháp thuật cao thâm, chắc rằng sớm đã nhận ra cô là con gái.

Dưới ánh trời chiều, những tia nắng làm mọi thứ xung quanh như được mạ một vầng hào quang, như mộng như ảo.

Còn trên con đường yên ắng lại đang diễn ra cảnh này:

“Cô là ân nhân của ta cho nên ta phải báo ân. Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng tung bay cầm kiếm chỉ vào cổ cô, mặt không chút biểu cảm, lạnh giọng hỏi.

“Hả?” Hứa Tiên ngu ngơ, ngây ngốc nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt, lòng lại phỉ nhổ. Đây là thái độ báo ân của ngươi sao?

“Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng lặp lại câu hỏi như cái máy.

“Ngươi không thấy bây giờ ta đang là nam nhi hay sao? Là nam nhi đó! Có gả thì cũng là ngươi gả!” Hứa Tiên giận quá, hét lên thật to.

“Được.” Một tiếng ngắn gọn thốt ra từ miệng Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên lại lệ rơi đầy mặt, cô bỗng có cảm giác lấy đá đập vào chân mình. Sao chuyện lại thành ra thế này chứ? Rốt cuộc thì sao lại đến nước này?

Bạch Tố Trinh thu kiếm lại, khoanh tay đứng, cử chỉ nhẹ nhàng.

Lúc này đầu óc Tiêu Thanh trống rỗng, đứng nguyên đó làm nền.

“Khi nào thì thành thân?” Bạch Tố Trinh không vòng vo tam quốc.

Hứa Tiên im lặng, Bạch Tố Trinh cũng không giục cô, chỉ đứng ở bên cạnh.

“Cái này, Bạch, Bạch huynh à, ta có thể chọn cách thứ ba không? Ta vừa không muốn gả, à không, ta vừa không muốn cưới vừa không muốn chết.” Hứa Tiên dè dặt, hỏi nhỏ.

“Có.” Giọng Bạch Tố Trinh vẫn cứ lạnh tanh như cũ.

Hứa Tiên mừng quýnh: “Cách gì?”

“Sống không bằng chết!” Bạch Tố Trinh liếc Hứa Tiên một cái, phun ra câu này.

Hứa Tiên khóc thét. Quả nhiên, con rắn trắng này không dễ chơi chút nào.

Hứa Tiên lại im lặng. Dường như Bạch Tố Trinh rất kiên nhẫn, vẫn cứ bình tĩnh đứng cạnh cô mà đợi. Tiêu Thanh thì vẫn chưa hoàn hồn.

“Cái này… huynh nói, huynh nói muốn gả cho ta, vậy phải giả làm nữ nhi nha…” Hứa Tiên cẩn thận xác nhận.

Bạch Tố Trinh mặt không đổi sắc, gật đầu.

Hứa Tiên mừng thầm trong bụng. Ha ha, ngươi cũng có hôm nay. Chảnh hả? Cho ngươi giả gái õng ẹo chút cũng không tồi.

“Có điều bây giờ ta không tiền không nhà, dường như không đủ điều kiện để thành thân.” Hứa Tiên lại đặt ra vấn đề.

“Chuyện này không cần cô phải lo.” Bạch Tố Trinh trả lời một cách rất thong dong.

“Ừm.” Hứa Tiên thầm suy đi tính lại, nghĩ xem có cách nào thay đổi ý định của Bạch Tố Trinh không. Nhưng đối diện với gương mặt lạnh của y thì cô thấy nản.

“Ngày mai ta sẽ đến nhà cô chào hỏi sau đó thì thành thân.” Bạch Tố Trinh nói ngắn gọn.

Hứa Tiên chết lặng.

“Bạch phủ, hẻm Song Trà.” Bạch Tố Trinh ném câu cuối cùng, xong xoay người bỏ đi. Tiêu Thanh vội vã chạy theo sau.

“Đại ca, sao huynh, sao huynh lại…” có quyết định hoang đường như vậy? Đi trên đường, Tiêu Thanh vội vã vừa theo vừa hỏi, nhưng nửa câu sau thì không dám nói ra.

Bạch Tố Trinh dừng bước, ung dung nói: “Thấy thú vị mà thôi.”

Tiêu Thanh rơi lệ. Đại ca à, huynh thấy thú vị nhưng đệ thì không. Mặc dù đệ cũng từng biến thành nữ nhi đi dụ hoặc huynh, nhưng sau khi bị huynh đánh cho rớt cả rổ răng thì bỗng cảm thấy ám ảnh với việc giả gái.

Hứa Tiên liếc mắt xem thường, bất lực đi về nhà. Xem ra ngày tháng sau này sẽ không êm ả nữa. Có điều bắt bắt hai thằng nhãi Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh giả gái chắc chắn sẽ rất sảng khoái. Các ngươi chảnh thì các ngươi phải chịu. Có điều phải giải thích sao với Hứa Kiều Dung đây? Hứa Tiên vuốt cằm, nghĩ đi nghĩ lại, khi sắp về tới nhà thì trên mặt lộ ra một nụ cười gian. Bạch Tố Trinh, ngươi dám chỉa kiếm vào ta thì hãy chuẩn bị đón tiếp sự trả thù của ta.

Về tới nhà, lấy đùi gà ra ăn cơm với Hứa Kiều Dung xong, Hứa Tiên theo Hứa Kiều Dung đi rửa chén, sau đó có vẻ ấp a ấp úng.

“Hán Văn, sao vậy? Có tâm sự hay ở Khánh Dư Đường xảy ra chuyện gì rồi?” Hứa Kiều Dung nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Hứa Tiên nên quan tâm hỏi.

“Tỷ, đệ nói với tỷ chuyện này…” Hứa Tiên sát lại thì thầm vào tai Hứa Kiều Dung.

“Cái gì? Thế sao được? Đệ là nữ nhi.” Hứa Kiều Dung nghe xong thì thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“Tỷ nghe đệ nói cái đã.” Hứa Tiên lại thì thầm lần nữa, sắc mặt Hứa Kiều Dung dần thay đổi. Lúc đầu thì nhíu mày, sau đó chân mày dần giãn ra, cuối cùng tràn ngập sự thông cảm.

“Có cô gái đáng thương đến thế sao?” Hứa Kiều Dung thở dài. “Không ngờ, thật không ngờ…”

“Đúng vậy, may mà gặp được đệ.” Hứa Tiên thở dài.

“Haiz… được rồi, coi như là làm việc tốt.” Hứa Kiều Dung lại thở dài. “Có điều chuyện này phải nói trước, sau này ai đi đường nấy, cô ta không được níu kéo đệ.”

“Chắc chắn rồi, tỷ yên tâm đi.” Hứa Tiên vỗ ngực bảo đảm.

“Ngày mai bọn họ sẽ đến đây sao, gấp dữ vậy, hơn nữa không cần chúng ta đến nhà cầu hôn ư?” Hứa Kiều Dung vẫn chưa yên lòng.

“Đâu còn cách nào, bọn họ gấp mà. Tỷ, tỷ cần phải thông cảm, cảnh ngộ của cô ta như vậy, có người cưới cho là may rồi, hơn nữa không thích hợp làm hôn lễ cho lớn.” Hứa Tiên ra vẻ bất đắc dĩ.

“Cũng phải. Được rồi, được rồi.” Hứa Kiều Dung miễn cưỡng đồng ý. “Có điều phải nói trước là không phải chúng ta tham tiền của họ, chúng ta chỉ thương tình nên giúp đỡ mà thôi!”

“Dạ dạ.” Hứa Tiên cười nham hiểm. “Vậy ngày mai tỷ nhờ người đến Khánh Dư Đường xin nghỉ giùm đệ đi.”

“Được rồi.” Hứa Kiều Dung nhận lời.

Hôm sau, Bạch Tố Trinh dẫn Tiêu Thanh tới nhà thăm hỏi.

Lúc Hứa Kiều Dung ra mở cửa, thấy bọn họ thì trợn tròn mắt.

Quả là tuyệt sắc giai nhân.

Mỹ nhân áo trắng, thanh nhã thoát trần, dưới hàng mi dày là đôi mắt đẹp mê hồn. Còn mỹ nhân áo xanh lại khiến người ta có cảm giác nhanh nhẹn hoạt bát. Hai người đứng đó làm người ta không thể rời mắt.

Có điều, mỹ nhân tuyệt sắc như thế lại là…

Hứa Kiều Dung nghĩ đến đây, nhìn hai người kia bằng ánh mắt tràn ngập vẻ xót thương.

Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh thấy ánh mắt của Hứa Kiều Dung thì có chút nghi hoặc. Cô gái này chắc là tỷ tỷ của Hứa Tiên, nhưng sao lại nhìn họ bằng ánh mắt như thế?

“Đại tỷ, chúng tôi đến tìm Hứa Tiên.” Tiêu Thanh nói trước, giọng nói du dương không thể tả.

“À à, mau vào đi, Hán Văn đang đợi các muội.” Hứa Kiều Dung dẫn họ vào trong nhà.

Vào trong nhà, Hứa Tiên đang chễm chệ ngồi giữa phòng khách uống trà. Thấy hai người tới thì nở một nụ cười quỷ quái. “Đến rồi à, Bạch cô nương, Thanh cô nương.”

Tiêu Thanh rất ghét việc giả gái nhưng thấy vẻ mặt bình thản của Bạch Tố Trinh thì cũng bình tĩnh lại.

Cuộc nói chuyện giữa ba người rất thuận lợi, nói chung xoay quanh vấn đề khi nào thì thành thân… Ngày thành thân được định vào 3 hôm sau. Mọi thứ đều giản lược đi, sau khi thành thân, Hứa Tiên sẽ đến ở trong Bạch phủ. Chẳng qua ánh mắt của Hứa Kiều Dung nhìn Bạch Tố Trinh làm Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh rất khó hiểu, cũng rất khó chịu.

“Haiz, Bạch cô nương, cô cũng đừng nghĩ quẩn, cơ thể là của cha mẹ ban cho… Ta nghĩ cha mẹ cô cũng không ngờ được. Đừng có buồn, cho dù sau này không thể có con thì cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc giản đơn.” Lúc hai người ra về, Hứa Kiều Dung ném cho một câu làm Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh chả hiểu đâu vào đâu.

Hứa Tiên thấy thế, trong lòng tức cười muốn chết.

“Hán Văn à, đệ đi tiễn Bạch cô nương đi. Sắp trở thành người một nhà rồi, đừng có xa lạ như thế.” Hứa Kiều Dung bảo Hứa Tiên tiễn hai người, Hứa Tiên gật đầu đồng ý.

Trên đường, Hứa Tiên luôn cười trộm làm Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh càng thêm nghi hoặc. Hứa Tiên liếc nhìn hai người, càng đắc ý. Không nói cho các người biết, không nói cho các người.

“Ừm, Hứa công tử à.” Tiêu Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng xưng hô như vậy. “Sao tỷ tỷ của công tử nhìn bọn ta với ánh mắt kỳ quái như vậy? Rốt cuộc thì ngươi đã nói gì?”

Hứa Tiên liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh nãy giờ vẫn không có phản ứng gì, hắng giọng rồi nghiêm túc nói: “Ngươi phải biết tự nhiên có cô gái chạy ra đòi thành thân với ta thì tỷ tỷ của ta sẽ nghi ngờ, cũng sẽ không đồng ý. Cho nên ta đã giúp các người nghĩ ra một thân thế rất cảm động lòng người.”

“Thân thế ra sao?” Tiêu Thanh vừa nghe là đã thấy tò mò nên hỏi.

“Nói tiểu thư nhà các người vốn là con nhà giàu nhưng vì một nguyên nhân khó nói mà bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ cho các người chút tiền tài rồi để các người tự sinh tự diệt. Hơn nữa nếu không tìm người để thành thân thì tiểu thư nhà các người sẽ khó mà đối mặt với lời đồn đãi của người đời. Nên biết lời đồn đãi của người đời có thể giết người không thấy máu.” Hứa Tiên nói với vẻ rất đường hoàng.

“À.” Tiêu Thanh chớp mắt, cảm thấy dường như những lời này cũng không có gì lạ, thảo nào Hứa Kiều Dung lại có vẻ mặt như vậy, tràn ngập sự thương hại.

“Nguyên nhân khó nói là gì?” Bạch Tố Trinh bắt được mấu chốt của vấn đề.

“Ngươi là thạch nữ[1].” Hứa Tiên thản nhiên nói ra câu này.

Bạch Tố Trinh dừng bước, sầm mặt nhìn Hứa Tiên. Tiêu Thanh lại nghi hoặc. Thạch nữ? Thạch nữ là sao?

Hứa Tiên ưỡn ngực: “Bây giờ ta là ân nhân của cô, cô phải nhớ kỹ, ân nhân đó. Cũng chính là phu quân tương lai. Tiểu mỹ nhân, cười một cái cho gia xem nào.”

Bạch Tố Trinh cảm thấy hơi tức ngực. Nhìn vẻ đùa bỡn của Hứa Tiên, lớp băng ngàn năm trên mặt cũng sắp vỡ ra.

Biết điều mà dừng đúng lúc!

Hứa Tiên cười hì hì: “Tiểu mỹ nhân, đợi ba ngày nữa gia sẽ rước nàng về. Bây giờ thì không tiễn nhé!” Nói xong, chạy trở về nhanh như chớp.

Khi không còn thấy bóng dáng của Hứa Tiên nữa, Bạch Tố Trinh mới nghiến răng thốt ra một tiếng: “Đi!”

Tiêu Thanh ngơ ngác theo sau. Mặc dù không biết cụ thể là có chuyện gì, nhưng hắn biết hình như đại ca đã thua một ván dưới tay Hứa Tiên.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thanh bỗng chấn kinh. Một người phàm nhỏ nhoi mà cũng có thể khiến đại ca – người lợi hại nhất trong mắt hắn – phải chịu thiệt.

—–

[1] Thạch nữ: cô gái có bộ phận sinh dục có vấn đề, như không có âm đ*o và tử cung nhưng buồng trứng, ngực và cơ quan sinh dục ngoài phát triển bình thường… Bác nào muốn biết rõ hơn thì cứ search anh Gu gồ, em không giải thích thêm ^^