Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 100: Giúp ba cháu với!



"Ha! Ông nghĩ tôi vẫn là thằng con ngoan ngoãn nghe lời mặc cho ông sai khiến, nghĩ rằng tôi sẽ mãi mãi coi kẻ thù là cha đến suốt đời này sao? Tư Ngụy Minh, nghe rõ cho tôi, cuộc đời này Tư Cảnh Vực tôi hận nhất chính là mình mang họ Tư, chảy cùng dòng máu với hạng cầm thú như ông. Một tên vũ phu đánh đập vợ đến chết, mua chuộc bác sĩ mưu đồ làm con mình mất trí nhớ vĩnh viễn. Rốt cuộc ông có một chút tình người nào không? Ông không xứng đáng để làm người nữa rồi!"

Cánh tay Tư Ngụy Minh bỗng chốc rung lên một cái, sau đó liên tục miết vào vạt áo. Ánh mắt ông ta càng trở nên khó kiểm soát, không ngờ đến Tư Cảnh Vực sẽ nói ra những lời này.

Tám năm rồi, ông ta giấu kín, tìm mọi cách để Tư Cảnh Vực không thể nào nhớ lại ký ức năm xưa. Không ngờ đến có ngày hắn nhớ lại rồi, ông ta không còn người nào kiểm soát tập đoàn cho mình, cũng coi như không còn thằng con trai này. Ông ta ngửa mặt cười lớn:

"Cuối cùng cũng nhớ lại rồi. Nhưng giờ mày làm gì được tao? Thằng ranh kia vẫn đang ở ở trong tay tao, mày vẫn phải quỳ dưới chân tao, mặc tao hành hạ thôi!"

Ông ta nắm tóc Tư Cảnh Vực lôi lên, gương mặt Tư Ngụy Minh hung tợn như ma quỷ, muốn ăn tươi nuốt sống con trai của mình.

"Mẹ mày chỉ là công cụ để tao thăng tiến, bà ta chỉ được nhiêu đó còn lại đều vô dụng, bà ta không đáng để sống."

Mội cú đấm hung hăng dán vào mặt Tư Ngụy Minh, vốn Tư Cảnh Vực đã bị hành hạ thê thảm không có sức bật dậy, vậy mà ông ta vừa nhắc đến mẹ mình bằng giọng điệu sỉ vả, sức mạnh tiềm tàng trong hắn đã trỗi dậy.

Tư Cảnh Vực quật ông ta xuống sàn, bóp cổ ông ta, không ngừng đấm vào mặt ông ta. Mấy tên đàn em nhanh chóng đi đến ngăn chặn, tốn rất nhiều sức mới có thể lôi được hắn ra khỏi người Tư Ngụy Minh.

Mặt mũi ông ta bầm tím nhiều chỗ, miệng chảy máu, căm phẫn đến cả người run run trừng Tư Cảnh Vực. Ông ta ra tay đẩy hắn ngã vật xuống sàn rồi cho người đánh hắn một trận thập tử sinh.

Diệp Sở An chứng kiến chỉ biết khóc ròng gọi hắn, cậu bé ước rằng mình đã lớn khôn để mạnh mẽ thoát khỏi mấy tên chó chết này.

Trận đánh diễn ra rất lâu vẫn không nguôi cơn giận của ông ta, sợ rằng Tư Cảnh Vực sẽ trụ không nổi nữa. Lúc này cánh cửa bỗng bật ra. Một toán cảnh sát ập vào khiến bọn người trong phòng khách không kịp trở tay.



Cảnh sát trưởng đến trước mặt Tư Ngụy Minh đưa thẻ cảnh sát của mình lên, giọng điệu dõng dạc:

"Ông Tư, ông đã bị bắt vì tội bắt cóc, hành hung người khác, rửa tiền đen phi pháp, và còn là tình nghi của tội giết người cách nay hai mười tám năm trước!"

Sắc mặt Tư Ngụy Minh tối sầm lại, ông ta quát lên:

"Ai dám bắt tôi?"

Cảnh sát trưởng không nói gì, chỉ ra hiệu ngoắc tay một cái, sau đó hai người cảnh sát cao to bước đến nhanh nhẹn khống chế ông ta.

"Bỏ ra, bọn mày muốn chết đúng không? Bỏ tao ra!"

Tư Ngụy Minh không ngừng la hét kháng cự nhưng vẫn là vô ích. Bọn đàn em của ông ta thì bị khống chế tất cả bắt về đồn.

Không còn ai bắt giữ nữa, Diệp Sở An nước mắt giàn giụa chạy đến giúp cảnh sát đỡ Tư Cảnh Vực lên, miệng không ngừng gọi:

"Ba, ba có sao không? Đừng làm con sợ!"

Tư Cảnh Vực khó khăn híp mắt nhìn Diệp Sở An, xoa đầu cậu nhóc.

"Nhóc con, biết ba là ba của con từ khi nào?"

Cậu bé nắm lấy bàn tay của hắn xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của mình.



"Bây giờ con đưa ba đến bệnh viện cho bác sĩ băng bó vết thương rồi con sẽ giải thích nhé!"

Diệp Sở An quay qua nhìn cảnh sát, khẩn cấp cầu xin:

"Giúp cháu đưa ba đến bệnh viện với!"

Nhân viên cảnh sát liền gật đầu, dìu Tư Cảnh Vực khó khăn di chuyển. Bọn họ đâu ngờ đến nguy hiểm vẫn còn đang rình rập sau lưng.

Tư Cảnh Vực, mày đã không làm tròn chữ hiếu với tao thì đừng mong có con trai.

Hai bàn tay đang đeo còng của ông ta cúi xuống nhặt khẩu súng dưới đất, nhắm thẳng vào Diệp Sở An mà bóp còi, giây phút đó hai nhân viên cảnh sát đang kề bên bắt ông ta đều không phản ứng kịp, chỉ có Tư Cảnh Vực là nhìn rõ thấy. Hắn liền cúi người ôm lấy Diệp Sở An vào lòng che chắn…

Tiếng súng lớn vang lên, viên đang như tên bắn lao vào tấm lưng to lớn của Tư Cảnh Vực, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó hai bên tai nghe được tiếng khóc thét của Diệp Sở An càng lúc càng nhỏ dần rồi biến mất.

"Ba, ba! Ba ơi, giúp ba cháu với, giúp ba cháu với, hức!"



Xe cấp cứu chạy vụt trong màn đêu kêu inh ỏi trên con đường quốc lộ, Diệp Sở An không nghĩ đến sẽ có ngày mình sẽ ngồi ở đây, cảm nhận được cảm giác người thân trong cơn nguy kịch là thế nào. Cậu bé chỉ biết nắm lấy bàn tay của ba mình. Hai bàn tay đan nhau đều thấm đẫm máu tươi, trái tim cậu bộp chộp lo sợ điều không may, nhìn bác sĩ và y tá đang không ngừng cấp cứu cho Tư Cảnh Vực.

Đến cổng bệnh viện, nhân viên liền đưa hắn lên xe đẩy một mạch vào phòng cấp cứu. Cửa phòng đóng lại lạnh lùng, Diệp Sở An tựa lưng vào vách tường từ từ tuột xuống, ngồi thui thủi ôm hai đầu gối, ánh mắt nhìn vào hư không.