Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 27: Không mục đích, không nguyên do



Vào thu, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh. Mới sáng ra Diệp Noãn nằm trong tấm chăn dày dặn vẫn cảm thấy lạnh buốt. Con trai gọi cô dậy cả buổi cô mới chịu lăn thân xuống giường.

Khi Diệp Noãn chuẩn bị xong mọi thứ thì ra đường đón taxi, thấy bên ngoài vẫn còn sương mù lạnh lẽo. Vậy mà sau khi lên taxi một lúc cô mới nhận ra mình đang mặc một cái áo khoác thường, không phải cái áo khoác lông mà Diệp Sở An đã lấy cho cô. Diệp Noãn thầm tự mắng chính mình.

Cô không hề thích tiết trời thế này bởi vì trời lạnh làm cô rất dễ ngủ nướng. Hôm nay do tật lười biếng đó mà Diệp Noãn rời giường khá muộn, đến bữa ăn sáng của con trai nấu cũng không thèm nhìn tới nói chi là một cái áo khoác lông. Thôi thì đã vào taxi rồi, cô không muốn bảo tài xế quay về, rất phiền phức. Giờ này cũng sắp đến giờ làm việc, cô không đến đúng giờ thì tên "đại ma đầu" trong văn phòng Tổng giám đốc sẽ lên cơn ăn thịt cô mất.

Nghe danh thư ký tập đoàn siêu quốc gia MR đúng là rất oai nhưng chẳng ai hiểu để leo lên được chức vụ này phải hy sinh thế nào. Diệp Noãn bị lạnh xoa xoa hai tay vào nhau, vừa than trời trách đất. Cô nào biết vì chuyện không mang áo khoác lông này mà trong phòng làm việc, mình chật vật thế nào.

Ngồi trong phòng làm việc, Diệp Noãn không thể toàn tâm toàn lực xử lý đống tài liệu trước mắt. Lâu lâu cô xoa bắp tay và bàn tay với nhau, kéo chiếc áo khoác xanh nhạt mỏng manh của mình kín lại một chút để hơi lạnh không thể vào. Đột nhiên một chiếc áo khoác dày được đặt lên người Diệp Noãn khiến cô giật mình nhìn sang, thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

"Trời lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cô muốn chết cóng à?"

Hắn đi đến bàn trà, nhấc chiếc điều khiển điều hòa, tăng lên thêm mấy độ. Thầm mắng người phụ nữ ngốc này lạnh như thế còn không để ý đến điều hòa trong phòng. Không phải Tư Cảnh Vực vô tình chú ý đến những động tác bất thường của Diệp Noãn chắc cô vẫn muốn gắng gượng.

Diệp Noãn lại nhìn chiếc áo khoác lông màu đen trên người mình. Chiếc áo rất dài, tầm dài đến đầu gối cô. Vừa ấm áp, vừa mang mùi hương nam tính dễ chịu, bị trách mắng nhưng tâm tình thoải mái lạ thường, cô hơi cong môi, cất lời:

"Cảm ơn Tư tổng, nhưng… anh đưa tôi áo khoác rồi thì anh mặc cái gì?"

"Trong phòng nghỉ của tôi còn rất nhiều áo khoác. Đừng suy nghĩ lung lung, dạo gần đây công ty có rất nhiều việc để làm, đột nhiên cô ngã bệnh rồi nghỉ phép thì rất phiền phức. Với lại ba tôi còn đang chờ cô lộ điểm sơ hở để cổ cô khỏi công ty, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút."

Diệp Noãn thầm bĩu môi, đúng là con người khẩu thị tâm phi. Lòng tò mò chuyện hôm trước lại hiện lên trong lòng, Diệp Noãn chớp mắt, hỏi hắn:

"Tư tổng, có thể cho tôi biết vì sao quan hệ của anh và ba anh không được tốt không? Còn có… sao ông ấy vừa nhìn thấy tôi lại có lòng căm phẫn tôi như vậy, chỉ là thấy tôi và anh thân mật một chút đã như thế rồi."

Tư Cảnh Vực đảo mắt nhìn cô, Diệp Noãn hơi lạnh sống lưng, chẳng lẽ hắn muốn bắt bẻ cô nhiều chuyện?

Phận thư ký không lo làm tốt chuyện của mình mà đi hỏi chuyện đời tư của sếp tổng. Ờ thì… cô thấy cô hơi nhiều chuyện thật nhưng chuyện này ấn tượng sâu đậm quá, như một cái gai đâm trong lòng Diệp Noãn chờ người tháo ra.

Tư Cảnh Vực thế mà không trách khứ cô, hắn từng bước đến bên cửa sổ, vươn tay mở ra một cái. Gió lạnh buốt lập tức thổi vào mặt, làm cho hắn tỉnh táo hơn hẳn. Cơn gió này cũng làm Diệp Noãn thấy lạnh. Vốn thời tiết ở Hải Tinh rất tốt, nhưng đến mùa lạnh thì lạnh đến nỗi kinh người.

"Tôi chẳng biết mình có phải là con ruột của ông ta hay không."

"Hả?"

Diệp Noãn không thể ngờ Tư Cảnh Vực lại nói ra câu này. Ừ thì nhìn cách đối xử của Tư Ngụy Minh với hắn không tốt thật nhưng nhìn sơ qua, cô thấy hắn có vài phần giống ông ta, nhất là khí thế bức người đó.

Tư Cảnh Vực cầm chặt cánh cửa, nhiệt độ lạnh lẽo hòa vào bàn tay hắn, xuyên vào nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn.

"Nói cho cùng tôi cũng chỉ là cái máy làm việc cho ông ta. Ông ta để tôi ngồi lên vị trí Tổng giám đốc này cũng vì tôi có thể nâng tầm công ty của ông ta xuất sắc trong mấy năm nay."

"Có thể ông ấy muốn tốt cho anh nên mới nghiêm khắc như thế."

Tư Cảnh Vực đột ngột quay mặt lại trừng cô, lên giọng:

"Tôi còn gì không tốt nữa mà phải nghiêm khắc. Cô không phải là tôi, cô không thể hiểu."

Đột nhiên Tư Cảnh Vực lên giọng khiến Diệp Noãn cứng miệng. Nhận ra thái độ mình hơi thái quá, Tư Cảnh Vực hắng giọng một tiếng, lại quay người về hướng cửa sổ. Diệp Noãn không biết sợ hãi là gì, tiếp tục hỏi hắn:

"Thế mẹ của anh đâu. Có được đứa con tài giỏi như anh chắc bà ấy rất vui vẻ."

"Mất rồi!"

Cô chớp mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông chứa một nỗi cô đơn lạ thường. Hắn chăm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi. Lần đầu tiên Diệp Noãn thấy Tư Cảnh Vực hút thuốc lá.

"Là mất khi tôi còn nhỏ. Bảy năm trước tôi bị tai nạn mất trí nhớ nên chẳng nhớ chuyện quá khứ thế nào, không rõ hình bóng của mẹ tôi là thế nào. Ngay cả bia mộ của bà ấy ba tôi cũng không để hình. Tôi cũng chẳng rõ vì sao ông ta ghét tôi như vậy."

Càng nghe hắn nói, Diệp Noãn càng thấy thương cảm. Nhưng khoan đã! Bảy năm trước mất trí nhớ?

Đáy mắt Diệp Noãn sáng lên bất thường. Thì ra đây chính là nguyên do Tư Cảnh Vực không nhận ra cô.

"Bảy năm rồi, thời gian lâu như thế anh không thể nhớ lại một chút kí ức nào sao?"

"Lâu lâu tôi đau đầu một chút. Uống thuốc sẽ khỏi ngay. Ký ức có lẽ không bao giờ hồi phục được nữa. Ban đầu tôi rất muốn nhớ lại, nhưng dần rồi đã quen thuộc với kiểu sống như này, không mục đích, không nguyên do, chỉ là cái máy làm việc cho người khác."

Hắn quay đầu nhìn Diệp Noãn vài giây, thấy cô đang suy tư, có vẻ là đồng cảm với mình, hắn bắt đầu khó chịu. Sao hắn lại kể cho cô nghe nhiều chuyện của mình như vậy chứ? Đến vị hôn thê gần gũi với hắn nhất là Cố Nguyệt hắn còn chưa tiết lộ nửa lời về cuộc sống riêng tư của mình, còn với Diệp Noãn, hắn lại…

Tư Cảnh Vực càng lúc càng tiến gần đến trước mặt Diệp Noãn, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô không chớp. Cô vô thức lùi về sau mấy bước, sợ hãi ánh mắt đó của Tư Cảnh Vực. Hắn giữ lấy eo cô kéo lại gần mình, áp sát miệng vào mang tai Diệp Noãn.

"Có vẻ cô tò mò về chuyện riêng tư của tôi lắm nhỉ?"

Diệp Noãn dùng sức đẩy mạnh bàn tay đang ôm chặt eo của mình ra.

"Xin lỗi, tôi chỉ tò mò một chút thôi."

"Về chỗ làm việc đi!"

Nói rồi, Tư Cảnh Vực dụi điếu thuốc vào gạt tàn quăng vào thùng rác. Sau đó trở lại chỗ làm việc.

Mở ASUS Republic of Gamers ROG Strix G15 G513

ASUS Republic of Gamers

Mở

ROG Strix G15 G513