Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 55: Người đàn ông tàn độc



Người đàn ông tàn độc

Tên cầm đầu toát mồ hôi hột, ánh mắt khiếp sợ nhìn trân trân vào nòng súng đang dí sát vào da thịt.

Chất liệu bằng thép mát lạnh từ từ ngấm nhuần vào từng tế bào da.

Mấy tên đàn em tay chân lóng ngóng đứng đờ người ở đó, không dám manh động.

Hắn cảm thấy hối hận khi không phòng thủ tốt, vào giây phút lơ là bị đối phương đánh úp. Trong lòng gã chửi thề thậm tệ mấy tên đàn em ăn hại không biết bảo vệ mình.

Hắn tưởng chừng mình sắp đi chầu ông bà, nào ngờ tên đàn em đang đứng sau lưng hắn lên tiếng.

"Đại ca, trong súng không có đạn!"

Tâm trí của hắn dường như đang chìm xuống tận cùng của vực thẳm không đáy bỗng nhiên câu nói của tên đàn em như một chiếc phao cứu sinh. Không để thêm giây phút chậm trễ nào, gã ta lập tức gồng mình, giơ tay nắm đấm đánh vào đối phương làm cho khẩu súng văng ra khỏi tay của người đàn ông nguy hiểm kia. Hắn ta lổm ngổm bò trên mặt đất, cố gắng giữ thăng bằng của cơ thể mà đứng thẳng người dậy.

Đời đâu ai lường trước được mọi việc, vào giây phút hắn đứng dậy cũng là lúc tiếng phát nổ đanh thép vang vọng đến tai, ngay sau đó một tiếng hét thất thanh vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Diệp Noãn giật mình, cô không quên bịt chặt hai bên tai của ba mình lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông.

Chỉ thấy sắc mặt của Tư Cảnh Vực đầy ám khí, nòng khẩu lục vẫn còn bốc ra một làn khói nghi ngút, mùi thuốc súng nồng nặc truyền đến khoang mũi.

"A! Con mẹ nó! Tao sẽ giết mày!"

Tên cầm đầu không biết trời cao đất rộng là gì. Đối mặt với ngưỡng cửa địa ngục mà vẫn tỏ vẻ ngoan cố, lớn giọng chửi rủa, hai tay từ đầu đến cuối ôm chặt lấy chân phải, ngăn không cho máu chảy ra ngoài.

Nếp nhăn trên khuôn mặt xô lại với nhau, đẩy cho vết sẹo vắt chéo từ đuôi chân mày bên trái sang gò má bên phải lồi ra phía trước trông càng ghê rợn.

Đoàng!

Một tiếng nổ vang gầm dữ dội thêm một lần nữa, lần này gã cầm đầu ôm lấy vai trái của mình, tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Tên đàn em của hắn chỉ biết chôn chân tại chỗ mà đứng nhìn, không dám ho he manh động, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.

Tư Cảnh Vực chĩa súng về phía hắn, đi từng bước chậm rãi tiến lại gần.

Gã ta sợ hãi, vầng trán thẫm đẫm mồ hôi, hai tay luống cuống chống trên nền đất bụi bẩn, sợ hãi bò giật lùi về phía sau.

Khoé môi người đàn ông nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm nhìn đăm chiêu về phía hắn.

"Muốn giết tao?"

"Đừng... đừng lại gần tôi... Người anh em... xin anh bỏ qua cho tôi, tôi... tôi không dám..."

"Bà ta nợ ông bao nhiêu tiền?"

"Mười... mười triệu..."

"Hử?" 

Đôi mắt phượng hoàng nhíu lại càng thêm phần sắc bén, khiến cho gã đàn ông sợ xanh mặt, lập tức đổi ý.

"Không... không nợ đồng nào hết."

"Bàn tay nào ông đánh ba vợ tôi?"

Tư Cảnh Vực chùng chân ngồi xuống, một tay đùa nghịch khẩu súng lục, một tay tì lên đầu gối.

"Cánh tay nào của ông dám ra tay, tôi lập tức bắn đứt lìa."

"Không... xin... xin anh... tôi..."

Lời nói gã ta chưa kịp nói hết ngay lập tức bị mắc nghẹn trong cổ họng, tứ chi cứng đờ lại, cổ bị vẹo sao một bên.

"Ồ, thuốc phát tác rồi!"

Tư Cảnh Vực cười độc một cái, ánh mắt hình viên đạn dõi theo biểu hiện co giật của tên cầm đầu.

Trong cơ thể của gã ta, chất độc Tetrodotoxin nguyên chất một trăm phần trăm đang phân tách ra ngấm vào từng tế bào máu, ăn sâu vào xương tuỷ, ngấm ngầm phá hoại đi nội tạng bên trong.

Bị nhiễm chất độc này, con người chỉ trụ được mười bảy phút, hoặc lâu nhất có thể là sáu tiếng đồng hồ sẽ bị tử vong. Mà gã đàn ông này bị chất độc ngấm vào cơ thể đã hơn mười phút kể từ khi mũi tiêm kia đâm vào động mạch chủ. Do hắn tuổi đã cao, mà liều lượng độc thuộc dạng nguyên chất chỉ vài phút ngắn ngủi đã có triệu chứng liệt miệng, mắt trợn tròn, co giật một hồi sau cùng lăn đùng ra chết.

Một sinh mạng cứ thế bị cướp đi chưa đến mười lăm phút.

Nhìn cảnh tượng rùng rợn ngay trước mắt, Diệp Noãn không thể tin được người đàn ông này lại ra tay tàn độc đến như vậy.

Những tên đàn em còn lại thấy đại ca bị thảm hại dưới tay của kẻ địch, tay chân mềm mũn quỳ rạp xuống dưới đất, hốt hoảng dập đầu xin tha.

Tư Cảnh Vực không đoái hoài đến bọn chúng, hắn xoay người hướng về phía cửa phòng.

Lúc này cửa phòng được mở ra, thân hình cao ráo ăn vận đồ màu đen xuất hiện.

Xạ thủ Tư Cảnh Vực huy động đã tới. Anh ta bước vào bên trong, nhìn về phía người đàn ông mà gật đầu một cái.

Tư Cảnh Vực không nói gì, ném khẩu súng lục về phía tên xạ thủ, ánh mắt ra hiệu anh ta tự xử lý nốt mấy tên con lại.

Hắn lại gần phía Diệp Noãn, vươn tay ra đỡ Diệp Thiên đang hôn mê, cùng cô rời khỏi nơi tầng hầm tối tăm này.

Diệp Thiên bị bọn chúng đánh cho toàn thân đầy thương tích, một bên xương sườn bị gãy, nhưng may không bị chấn thương sọ não.

Nhìn toàn thân ba mình bó bột, Diệp Noãn đau lòng, gục mặt xuống bên giường bật khóc. Cô tự trách bản thân mình không làm tròn chữ hiếu, càng trách sao mình lúc đó không tận tay dạy dỗ cho người đàn bà ăn hại kia.

Bỗng nhiên, Diệp Noãn nhớ đến một vấn đề quan trọng. Cô ngẩng đầu lên, suy nghĩ một hồi, sau đó nhờ Tư Cảnh Vực trông coi Diệp Thiên, còn mình quay trở lại căn nhà cũ.

Quả không nằm ngoài dự đoán của cô. Cánh cửa mở toang hoác, còn có tiếng động lục lọi như đang tìm thứ gì đó.