Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 92: Mơ hồ



"Cô tưởng cậy Tư lão gia đứng sau lưng chống đỡ, thích đến đây gây náo loạn thì gây sao? Tôi nói cho cô biết, hạng đàn bà thâm độc như cô tôi gặp không thiếu. Ở dưới phòng chờ có biết bao nhiêu cô gái vác cái bụng vượt mặt đến đây ăn vạ, ép Vực nhà tôi phải chịu trách nhiệm. Hay là cô cũng xuống dưới đó ăn vạ cho bằng bọn họ đi. Để xem cô hay bọn chúng có tài ăn vạ giỏi hơn".

Một câu Vực nhà tôi, hai câu cũng Vực nhà tôi. Càng nghe Dư Diệu càng điên tiết, con ngươi hằn tia máu đỏ nhìn đăm chiêu nhìn về phía Diệp Noãn.

"Ánh mắt của cô là có ý gì? Căm phẫn hay là ngạc nhiên?"

Diệp Noãn thừa biết cô ta đến đây để làm rạn nứt tình cảm giữa cô và Tư Cảnh Vực. Sau một thời gian tiếp xúc với người đàn ông, cô thừa biết hắn ta là người như thế nào.

Muốn hắn ta hiểu lầm cô? Điều này rất khó có thể xảy ra. Căn bản Tư Cảnh Vực là người chủ động theo đuổi Diệp Noãn, mà hai người họ lại đang trong giai đoạn đầu hẹn hò tìm hiểu nhau, vậy nên muốn tạo drama để làm gián đoạn tình cảm đôi uyên ương e rằng rất khó.

"Mồm miệng cô cũng chua ngoa không kém mấy mụ già năm mươi tuổi ngoài đường. Hừ, cô cứ đợi đấy! Tôi nhất định sẽ quay trở lại, hai người đừng vội vui mừng sớm."

Cô ả giậm chân, hậm hực rời đi.

Diệp Noãn thở dài, phóng con mắt giận dữ trừng về phía ai kia đang nhàn rỗi hóng chuyện.

Muốn có một mối tình trọn vẹn, ai ngờ đâu lại khó đến vậy. Hết rào cản này đến rào cản khác ập đến khiến cho Diệp Noãn đau đầu nhức óc, cảm thấy phiền toái mỗi lần vặn hết công suất để đấu chiến với hồ ly tinh.

Có vẻ như, người phụ nữ lần này rất nguy hiểm, chỉ cần nhìn khí chất cao ngạo toát ra từ người cô ta, Diệp Noãn cảm thấy mình đã lọt vào tầm ngắm, một cái bẫy đầy rẫy sự nguy hiểm.

"Anh còn cười được?"

Diệp Noãn bước vào phòng, thẳng tay ném hộp đựng tài liệu lên mặt bàn. Sau đó cô tiến lại gần phía phía sofa, đứng trước mặt người đàn ông tỏ vẻ chán nản, hai tay chống nạnh bên eo.

"Chỉ là một con bánh bèo chưa vắt sạch mũi, vậy mà anh không tự mình đuổi đi. Cái gì cũng phải đến tay tôi!"

Tư Cảnh Vực chống tay bên thái dưới, ánh mắt dịu dàng dưới gọng kính nhìn về phía cô.

"Chẳng phải chính thất đã ra mặt phản đòn tấn công của con giáp thứ mười ba rồi còn gì?"

Người đàn ông nhếch môi, để lộ một nụ cười đầy cám dỗ nhưng lại khiêu khích tính kiên nhẫn của Diệp Noãn.

"Vậy mà nói sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời. Cái mồm chỉ biết hứa suông là giỏi!"

Diệp Noãn trề môi, nhại lại lời thề non hẹn biển mà Tư Cảnh Vực đã hứa với cô.

Chỉ thấy người đàn ông hạ chân xuống, ngả tấm lưng dựa vào thành ghế sofa, một tay gác lên phần vịn ghế, tay còn lại vỗ nhẹ vào phần đùi rắn chắc của mình.



"Lại đây!"

Diệp Noãn hiểu ý của hắn ta, giây phút đó da mặt của cô không hẹn trước mà đỏ bừng hai bên gò má.

"Em cũng biết tính của tôi mà! Tôi cực kỳ ghét nhất cùng một lời nói phải lải nhải nhiều lần."

Cô cũng không dám làm trái ý của người đàn ông, bước chân chậm chạp như rùa bò tiến lại gần. Tư Cảnh Vực không kiên nhẫn trước động thái câu lệ thời gian của cô, bàn tay trực tiếp vươn ra nắm lấy cổ tay của Diệp Noãn, dùng lực kéo mạnh cô về phía mình.

"A..."

Bất thình lình bị lôi kéo, Diệp Noãn không kịp phản ứng lại, cả cơ thể mất thăng bằng mà ngã gọn vào vòng tay ấm áp của người đàn ông. Tư Cảnh Vực nở một nụ cười đầy mà mị, đem cô ngồi trên đùi của mình. Một tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay của cô, tay còn lại vươn ra phía sau giữ chặt lấy cái ót của Diệp Noãn.

"Vậy để tôi đền bù tổn thất tinh thần của em nhé!"

Hắn ghé sát khuôn mặt đẹp trai phong nhã gần cô hơn, khoảng cách gần trong gang tấc làm cho Diệp Noãn cảm nhận được hoocmon nam tính từ cơ thể của người đàn ông thoát ra, càng khiến cho tâm trí của cô thêm mê muội.

Nụ cười của Tư Cảnh Vực đầy lôi cuốn, giây phút đó Diệp Noãn dường như bị lạc vào chốn mê hồn. Cô từ từ nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn nồng thắm mà người đàn ông trao cho.

Đây không phải là lần đầu môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quýt không dứt nhưng Diệp Noãn vẫn cảm thấy có chút ngượng nghịu. Mỗi khi cô cùng người đàn ông hôn môi, một cỗ cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, truyền đến đại não khiến cho cô mông lung như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Kỹ thuật hôn của hắn quá đỗi điêu luyện, mỗi một lần hôn là một lần kiểu cách khác nhau, Diệp Noãn chẳng thể nào đáp trả nổi. Diệp Noãn bị người đàn ông cưỡng hôn không còn đường thoái lui, cơ hàm đáng thương bị Tư Cảnh Vực ép mở lớn, môi lưỡi mặc sức cho hắn cắn miết không thôi. Cổ họng phát ra tiếng nỉ non khe khẽ đủ để đánh thức một nơi nào đó của người đàn ông trỗi dậy.

Tư Cảnh Vực cảm nhận được giờ này cô không còn sức để mà đối kháng, hắn được nước lấn tới. Hai tay vòng ra phía sau ôm chặt lấy vòng eo tinh tế của Diệp Noãn, nép sát cơ thể cô dính chặt lấy cơ bụng cường tráng của mình.

Diệp Noãn không thể điều chỉnh được hô hấp của mình, bàn tay mảnh khảnh bám chặt lấy bả vai vững chãi của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp ngập trong sắc hồng ngửa ra phía sau như đang né tránh nụ hôn cuồng nhiệt của ai kia.

Nhưng khổ nỗi cô càng rụt người né tránh, Tư Cảnh Vực càng nương theo cô. Bầu không khí bỗng chốc tràn ngập đầy sắc tình, nóng rực phản nghịch với nhiệt độ mát mẻ bên ngoài.



Ở một bên khác, Dư Diệu vừa ngồi vào trong xe, cô ta ngay lập tức nhấc máy gọi cho một người.

“Thế nào rồi?”

Chuông điện thoại reo lên chưa đầy mười giây, đầu dây bên kia truyền đến chất giọng khàn khàn.



“Bác Tư, cháu đã tiếp cận được Cảnh Vực, cũng đã chạm mặt qua người đàn bà kia!”

Ở phía đầu bên kia, Tư Nguỵ Minh đang dụi tàn thuốc vào gạt tàn, nghe được mục đích sắp đặt của mình sắp hoàn thành, khoé môi ông ra giật nhẹ vài cái.

“Rất tốt! Ta tin tưởng ở cháu! Trong vòng mười ngày, bằng mọi giá phải giải quyết triệt để người phụ nữ đó! Bằng không, cháu cũng biết hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ được giao phó."

“Cháu biết rồi, chú đừng quá căng thẳng! Không cần nhất thiết phải mười ngày, với thực lực của bản thân mình, cháu chắc chắn sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt chỉ trong vòng bốn mươi tám giờ ngắn ngủi.”

Tư Nguỵ Minh căn dặn một vài điều với cô ta, sau đó trực tiếp cúp máy.

Đuôi mắt của ông ta cau lại, con ngươi lộ rõ sự hung ác nhìn chằm chằm vào sơ yếu lý lịch của Diệp Noãn. Trong lòng chửi thề, chỉ là một con đàn bà tầm thường lại có ý định trèo cao.

Chỉ vì chuyện huỷ bỏ hôn sự khiến cho tập đoàn của ông ra thiếu chút nữa là mất đi mối hợp đồng béo bở. Chẳng qua bên Cố gia nể tình bằng hữu lâu năm cho nên cổ phiếu WIN của tập đoàn MR không bị mất giá.

Nhưng lão ta đời nào cho chuyện này dễ dàng qua đi được?



“Tư tổng, máy móc bên bệnh viện có chút trục trặc nên không thể trả kết quả giám định sớm so với dự định. Họ hẹn bảy ngày sau sẽ gửi kết quả đến cho ngài.”

Tư Cảnh Vực ngồi trên ghế dựa, ánh mắt trầm ngâm dưới gọng kính bạc nhìn về phía trợ lý.

“Khi phía bên bệnh viện gửi kết quả về, phải đảm bảo phong thư đến tay tôi phải được niêm phong kỹ càng.”

“Tôi hiểu rồi!”

“Được rồi, ra ngoài làm việc của mình đi!”

Tư Cảnh Vực phẩy tay ra hiệu cho trợ lý rời đi, tâm trạng của hắn có chút phiền toái.

Mấy ngày nay tinh thần của hắn dần trở nên kiệt quệ, mất ngủ rõ rệt.

Chẳng hiểu sao mỗi lần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, linh hồn của hắn như bị thế lực thần bí nào đó lôi kéo vào màn đêm vô tận.

Tầm nhìn trước mắt của hắn dần trở nên mơ hồ, hắn cố mở to mắt để nhìn rõ cảnh vật ở phía trước, nhưng chẳng hiểu sao mí mặt của hắn lại nặng nề cụp xuống. Vài màn ảo ảnh xuất hiện trong tâm trí của Tư Cảnh Vực. Những thứ đó như một thước phim được quay kiểu dạng Time - lapse, tái hiện lại khoảng ký ức mơ hồ đã bị hắn lãng quên trong quá khứ.

Bên tai truyền đến tiếng đấm bốc, xẹt qua một màn ảnh khác là cuộc tranh cãi đầy nảy lửa nhưng lại không nghe rõ nội dung lời thoại. Một tia chớp rạch ngang bầu trời truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, tiếng phanh xe cùng với tiếng lốp cao su ma sát với mặt đường đến chói tai kèm theo âm thanh kính vỡ khiến cho Tư Cảnh Vực giật mình tỉnh giấc giữa nửa đêm.