Hoắc Dương Thần lái xe với tốc độ cao trên đường. Chiếc xe nhẹ nhàng phóng nhanh qua từng con phố. Cảm giác gió lạnh trong không khí giúp tâm tình anh tốt hơn một chút...
Đứng bên dưới lầu nhìn lên căn phòng đang sáng đèn.
Cô vẫn chưa ngủ..
Có lẽ, anh trong mắt cô. Có cũng được. Không có lẽ tốt hơn.
Nếu là trước đây có lẽ Hoắc Dương Thần anh sẽ dễ dàng thao túng cuộc sống của cô. Biến cô trở thành người phụ nữ của riêng mình. Nhưng hiện tại thì sao? Thân phận của cô, tính cách ương ngạnh của cô... Còn cần đến anh sao?
Hoắc Dương Thần cười tự giễu.
Không biết anh đứng dưới này được bao lâu. Chỉ biết khi anh lái xe đến đây, bầu trời ngả sang màu vàng khiến lòng người ta càng thêm phiền muộn.
Bây giờ, ngay đến bầu trời cũng phải chê cười anh. Hoặc cũng có thể, bầu trời cao vời vợi đó cũng đang hiểu thấu lòng anh?
Hoắc Dương Thần châm điếu thuốc, ánh sáng nhỏ bé lập loè sáng bừng khuôn mặt góc cạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay không trăng không sao.
Anh thì lại không có cô...
Dưới chân đã có không ít tàn thuốc rơi đầy mặt đất. Khuôn mặt anh cũng vì thế mà lạnh lẽo.
Anh đang chờ đợi cái gì? Anh lái xe thật nhanh chỉ đến để nhìn từ xa cô thôi sao? Chỉ để chờ đợi một cuộc điện thoại từ cô sao?
Sắc mặt Hoắc Dương Thần càng ngày càng âm trầm. Ánh mắt nhìn lên trên căn phòng càng tối lại.
Gió thổi lồng lộng đập mạnh vào cửa kính cửa sổ. Dạ Anh tâm trạng cũng không khá hơn là bao.
Vốn tưởng rằng hôm nay Hoắc Dương Thần sẽ đến đây ăn cơm như mọi bữa. Hôm nay cô lại đặc biệt tự tay xuống bếp nấu ăn.
Dạ Anh ngước mắt lên nhìn đồng hồ.
Hơn mười giờ đêm...
Có lẽ hôm nay anh ta không đến.
Mẹ cô vì sức khoẻ mới vừa hồi phục nên đã ăn trước rồi ngủ.
Trong căn phòng bếp, Dạ Anh nhìn về chiếc ghế đối diện. Cô cụp mắt, không muốn nghĩ nhiều nữa. Cô đứng dậy thu dọn thức ăn. Vừa mới mở cửa chuẩn bị vứt rác thì bác hàng xóm nhà bên cạnh cũng vừa từ bên ngoài đi lên. Nhìn thấy cô, bác vội nói.
" Aizz Tiểu Anh à, bác nói người trẻ các con, có giận hờn gì cũng đừng để người ta đứng bên dưới như vậy. Bên ngoài trời lạnh lắm, bác mới đi một lúc đã muốn cóng. Cậu ấy đứng bên dưới chắc đã lâu lắm rồi. Con đừng giận cậu ấy nữa!"
Nói xong, bà xoay người bước vào nhà.
Dạ Anh ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại.
Cái gì mà... giận hờn? Ai đứng bên dưới?
Suy nghĩ lời bác ấy nói một lúc, Dạ Anh hoảng hốt. Cô lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống bên dưới lầu. Đến nơi, cô đảo mắt nhìn xung quanh. Quả thực ở phía xa có một chiếc xe đang đậu nơi đó. Mà chiếc xe đó còn không phải của Hoắc Dương Thần sao?
Người kia...
Không một chút chậm trễ, Dạ Anh ngay lập tức chạy đến bên anh.
Hoắc Dương Thần vẫn đang ngây ngốc đứng bên dưới nhìn lên trên lầu. Chợt anh thấy đèn trong nhà bỗng tắt hẳn. Mắt anh liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm. Nghĩ cô đã ngủ, anh tính đứng thêm một lúc nữa rồi mới rời đi.
Không ngờ vừa mới xoay người, con ngươi anh chợt co rút lại.
Từ trong hành lang xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy lại về phía anh.
Bộ dáng cô vội vã, hấp tấp. Tóc tai vì động tác chạy bay lên, đẹp đến nỗi rung động trái tim anh.
Chợt, Hoắc Dương Thần cau mày. Ngay lập tức, đôi chân thon dài của anh đột nhiên sải bước nhanh chóng tiến về phía cô. Một cước dang rộng cánh tay đón lấy cô nhào vào lòng anh, cưng chiều ôm cô vào lòng.
Dạ Anh ở trong ngực anh thở gấp. Hơi thở ấm áp ngọt ngào của cô vì ngẩng đầu mà phả lên cổ anh, có chút ấm áp. Có chút kích thích tâm trí Hoắc Dương Thần.
Nghĩ vậy, cánh tay anh càng ra sức ôm chặt cô hơn, anh nói.
" Sao lại chạy xuống đây rồi? "
Hoắc Dương Thần ôm cô rất chặt. Phát hiện cô chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh mà chạy xuống đây. Hoắc Dương Thần cơ hồ có thể cảm nhận được khối mềm mại dán vào ngực anh.
Hoắc Dương Thần mở bung áo măng tô ra, sợ cô bị cảm lạnh bọc cô vào bên trong.
Giọng nói của anh giữa trời lạnh càng thêm trầm thấp vừa mị hoặc. Giống như con người của anh vậy. Nhưng nét mặt hiện tại của anh lại bán đứng cả câu hỏi của anh.
Dạ Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút ngốc nghếch do nhiễm gió lạnh mà trở nên tái lại. Duy chỉ có ánh mắt đó, cô biết. Đó chính là ánh mắt cưng chiều sủng ái nhất của anh.
Nói đoạn, Dạ Anh không khỏi bật cười. Giọng nói bắt chước anh, nói:
" Còn không phải lo ai kia đứng dưới này sẽ bị cóng đến ngốc sao? "
Hoắc Dương Thần sững sờ tại chỗ.
Làm như vẻ không tin được những gì mình vừa nghe. Anh không chớp mắt, ánh mắt ngây người nhìn cô. Sau đó cứ lắp bắp nói.
" Em... "
" Em sao chứ? "
Dạ Anh ngẩng khuôn mặt tự đắc nhìn Hoắc Dương Thần. Anh cũng chỉ nhìn cô như vậy. Nhưng Dạ Anh biết, Hoắc Dương Thần hiện tại đang mắc cỡ. Bằng chứng chính là lỗ tai anh càng ngày càng đỏ lên.
Vậy mà mặt cũng không đỏ!
Quả nhiên là Hoắc cáo già!
Nghĩ vậy, Dạ Anh không nhịn được liền bật cười. Hai bả vai run lên cầm cập. Vừa có chút đáng yêu, vừa có chút lạnh run lên.Cả hai cơ thể bắt đầu dính sát vào nhau cách một lớp quần áo mỏng.
Hoắc Dương Thần nghe tiếng cười khúc khích từ trong lòng truyền ra thì ánh mắt không khỏi dịu lại.
Cô nhóc này không nói không rằng cười anh như vậy lại giở trò chọc ghẹo anh nữa đây. Hoắc Dương Thần không tự chủ được mà nghĩ về cô của hai mươi năm trước.
Cũng là ngày đông đó, anh cũng ôm cô như thế này. Chỉ là khi ấy cả hai còn quá nhỏ. Anh chỉ biết ra sức dang rộng hai cánh tay để sưởi ấm cho cô. Còn Dạ Anh thì giở trò lừa gạt anh, nói cô rất lạnh. Hại anh còn tưởng cô bị cảm lạnh.
Rốt cục, người bị cảm lại chính là anh.
Rốt cục, hai mươi năm sau, vẫn là anh một lần nữa tìm thấy cô, được ôm cô vào lòng như lúc này. Điều tuyệt vời hơn nữa lần này cô chủ động ôm anh!
Dạ Anh phải mất một lúc mới nhịn được cười.
Khuôn mặt vì cười quá mức mà ửng một mảng đỏ hồng khiến khuôn mặt cô càng thêm kiều diễm. Ánh mắt Hoắc Dương Thần không khỏi muốn đắm chìm..
Bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên dịch xuống một chút.
Dạ Anh cảm nhận được Hoắc Dương Thần bắt đầu có hành động ' không đứng đắn ' thì cô vội đẩy người anh ra nhưng lại không được.
Hoắc Dương Thần chỉ ôm cô bằng một cánh tay, nhưng một cánh tay này lại khiến cả sống lưng cô trở nên nóng rát. Bàn tay còn lại tưởng chừng như bắt đầu lần mò trên dưới cô. Dạ Anh không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt lại.