Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 61: Lạc Vào Địa Bàn Của Thiếu Chủ



Thứ sáu cũng tới,

Sáng sớm, hai người một trước một sau ngồi vào trong xe lái xe rời đi.

Một lát sau, sau khi chắc chắn hai người đã đi xa. Chủ trọ cũng lặng lẽ lái xe đi mất.

Chủ trọ sau một lúc chạy xung quanh thị trấn. Lát sau mới bắt đầu cho xe chạy vào một con ngõ nhỏ chỉ bằng một chiếc xe lái vào.

Ông ta tiến vào bên trong. Một lúc sau đã ra tới đường cái.

Đường ở đây vắng vẻ. Thỉnh thoáng cũng có xe chạy. Ông ta lái xe tắp vào một bên lề, sau khi xuống xe liền nhìn ngó xung quanh một lúc lâu, sau đó mới tiến về chiếc xe cũ nát đã đậu sẵn trước đó.

Một tiếng sau.

Chiếc xe dừng lại tại một bãi đất trống. Trước mặt là một căn khách sạn bỏ hoang cũ nát. Ở cổng còn có hai người cầm súng canh gác. Trên lầu còn có người đứng canh.

Sau khi xác nhận, ông ta lập tức tiến vào.

Dạ Anh và đội trưởng cùng lúc đó quan sát tình hình sau bụi cỏ gần đó. Cả hai người ban nãy đi được nửa đường đã vòng xe lại, lên một chiếc xe khác đã thuê sẵn đi theo tên chủ trọ này.

Đêm hôm trước, cả hai người bọn cô được đào tạo thành cấp S sát thủ mà còn không cảm nhận được có người đang đứng ngoài cửa thì quả thật uổng phí công đào tạo.

"Phía kẻ địch có hơn mười tên bên ngoài. Bên trong tổng cộng mười tên nữa. Bây giờ phải tìm ra tên khủng bố kia đang ở đâu."

Dạ Anh vừa nhìn ống nhòm vừa báo cáo.

"Đợi đến khi trời tối mới có thể hành động. Hiện tại chưa phải là lúc, cho dù thân thủ có lợi hại, cũng không tránh được họng súng."

Đội trưởng quan sát tình hình, sau đó phân tích.

"Rõ."

——————

"Báo cáo, đội trưởng. Bọn chúng cứ cách một tiếng lại thay ca. Hai mươi phút nữa có lẽ tiếp tục thay ca. Chúng ta có thể nhân cơ hội đó mà lẻn vào."

Dạ Anh quan sát. Lúc này trời cũng đã tối đen. Cô nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ tối. Tên chủ trọ kia đi vào bên trong vẫn chưa có trở ra. Bọn cô cũng phải nhanh chóng đi vào. Nếu không để chủ trọ quay trở lại, phát hiện bọn cô còn chưa có về. Ông ta hẳn cho người đi tìm. Lúc đó bể kế hoạch.

"Được."

Lại chờ thêm hai mươi phút nữa. Quả nhiên có một tốp người đang tiến ra.

"Hành động."

Dạ Anh thân thủ nhanh gọn chạy tầm thấp tiến đến cổng. Lợi dụng lúc bọn chúng thay ca cho nhau. Ánh sáng ngọn đèn lớn rọi đến, cô lập tức tránh né vào trong tối. Đợi cho ngọn đèn chiếu qua chỗ khác, cô lách người vào. Nép người vào những thùng xăng.

Chợt bên cạnh truyền đến tiếng chân người đến.

Đợi người nọ đi qua, Dạ Anh từ trong thùng rỗng nhảy ra ngoài.

Cô men theo cầu thang sắt lên trên tầng.

Bên kia, đội trưởng cũng đã vào bên trong bằng đường khác. Đột nhập vào tầng một.

Đến ngã rẽ, tên tuần tra bị Dạ Anh quật ngã. Một loạt động tác nhanh chóng khiến hắn không thể nhìn thấy ai.

Một lát sau, từ ngã rẻ, Dạ Anh mặc đồ của tên sát thủ, tay cầm súng bắt đầu đi "tuần tra".

——————

"Thiếu chủ, hai người bọn họ có vẻ đã giết tên sát thủ mà ngài cử đi thám thính. Người phụ nữ thì có vẻ là người bình thường. Nhưng còn tên đàn ông..."

Chủ trọ nói đến đây liền ngập ngừng.

Hắn ta vừa nghĩ đến ánh mắt có thể phóng đao giết người của người đàn ông liền cảm thấy không rét mà run. Khí thế đó còn ngang ngửa với người trước mặt ông ta đây.

Người đàn ông ngồi trên ghế da sau bàn làm việc lớn. Ông trùm khủng bố - lão Ming.

Thời gian này lão Ming có việc buôn bán chất cấm ở khu này. Lần đàm phán này cực kỳ quan trọng nhưng cũng cực kỳ gấp gáp. Bên cạnh ông ta chỉ vỏn vẹn hai mươi người theo hộ tống. Bản thân lão Ming còn là sát thủ cấp S. Việc ám sát lần này chẳng có chút nào ảnh hưởng đến ông ta.

Phong thái ung dung bình thản khác hoàn toàn với việc ông ta đang làm.

Bên dưới gầm bàn, một người phụ nữ đang ngồi quỳ xuống giữa hai chân hắn ta. Trong miệng còn đang ngậm lấy vật thô to của hắn. Ánh mắt gợi tình ngước nhìn người đàn ông.

Trên mặt người đàn ông không có lấy nửa điểm hưởng thụ. Ánh mắt ông ta dừng trên chén trà trước mặt, sau đó chậm rãi vươn tay cầm tách trà, chậm rãi nhấm nháp.

"Để lão nhị xử lý đi. Nếu là sát thủ, chặt đầu rồi treo ở chợ đen. Còn nếu là người bình thường..."

Lão Ming làm một động tác. Chủ phòng trọ vừa nhìn liền biết. Ông ta không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh xoay người đi phân phó.

Cửa phòng chưa kịp đóng lại. Lão Ming lập tức nắm tóc kéo cô gái đang quỳ dưới chân lão lên. Giọng nói có chút dâm đãng.

"Tự ngồi lên đi. Làm cho ông đây sướng."

Cô gái lập tức nhả vật thô to trong miệng ra. Bên trên còn ướt đẫm nước. Bàn tay thon dài nắm lấy vật trụ vuốt lên vuốt xuống, thân hình nóng bỏng từ từ áp sát lại. Hạ thân bên dưới từ nãy đến giờ đã ướt đẫm, cô ta đặt vật thô to ngay ngắn trước cửa huyệt. Sau đó nhanh chóng ngồi xuống.

"Ưm.."

"A.. thiếu chủ... Của ngài làm em sướng..."

"Thiếu chủ... mời ngài..."

Hai bàn tay cô ta tự nâng hai khối trắng mịn trước ngực, tự mình dâng lên trước mặt thiếu chủ cầu thiếu chủ ăn lấy.

Người đàn ông vẫn lạnh nhạt liếc nhìn khai khối thịt trước mặt. Nhàn nhạt mở miệng.

"Tự mình xoa. Rên lớn lên!"

Cô gái ngược lại không đỏ mặt. Động tác bên dưới ngày càng mãnh liệt hơn. Tiếng nước nhóp nhép khiến người khác tim đập đỏ mặt. Hai bàn tay bên trên càng cực kỳ nhiệt tình xoa nắn thành nhiều hình dạng.

Có thể nhìn ra, cô ta bị bỏ thuốc. Sắc mặt cô ta ửng đỏ, hạ thân bên dưới chảy nước không ngừng.

Mặc dù rất cao hứng nhưng đầu óc cô ta một phần nào đó vẫn rất tỉnh táo. Đó chính là cô ta không dám chạm vào Thiếu chủ.

Quy tắc không thể lay chuyển cho đám hầu gái rằng chỉ việc cởi đồ, sau đó tự thân vận động. Càng không bao giờ thấy Thiếu chủ chủ động với ai.

Mặc dù bị lạnh nhạt nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được leo lên người người đàn ông này.

May mắn thì được theo Thiếu chủ hậu hạ ngày đêm. Bất cứ nơi đâu, bất cứ giờ nào. Đổi lại chính là cuộc sống người người mong muốn. Giàu sang trong nhung lụa, thuộc hạ bên dưới nhiều vô số kể. Tất cả đều phải phục tùng dưới chân cô ta.

Nghĩ đến đây, cô gái càng ra sức nhún hơi nữa. Thừa hưởng cơ thể uyển chuyển dẻo dai nên thành công khiến sắc mặt Thiếu chủ chăm chú nhìn cô ta một chút.

Thiếu chủ vừa nhìn qua, cô ta nhịn không được lên đỉnh lần nữa. Ánh mắt đó quá mức nóng bỏng, thiêu đốt nóng rực cả người cô ta.

Hai tay cô ta rất an phận đặt trước ngực Thiếu chủ. Khuya áo sơ mi đen trước ngực mở rộng, cơ ngực săn chắc hiện ra, dưới lớp sơ mi đen là làn da màu đồng khoẻ mạnh.

Nếu trên mặt Thiếu chủ không phải có vết sẹo lớn trông rất hung tợn thì thực chất hắn ta cũng rất đẹp. Nhất là ở độ tuổi thành đạt của hắn ta. Nắm trong tay việc làm ăn ngầm mà nhiều người ngã xuống.

Ba mươi phút sau, người đàn ông nhắm hờ hai mắt. Ngửa người ra sau, miệng hơi hé ra thở dốc.

Cô gái biết Thiếu chủ sắp sửa suất ra. Thế nên tần suất cử động bên dưới của cô ta ngày càng nhanh hơn nữa.

"Ưm... Thiếu chủ, xin hay suất vào bên trong em đi.."

Cô gái động tình, ánh mắt đầy ham muốn nhìn người đàn ông.

Một lát sau, một dòng ấm nóng bắn vào bên trong hạ thân cô ta. Cùng lúc đó cô ta cũng lên đỉnh một lần nữa. Gần như hai người lên đỉnh cùng một lúc. Lượng tinh dịch nhiều đến mức khiến cô gái giật giật cả thân thể. Mất một lúc sau mới hoàn hồn.

Thiếu chủ cũng không thể phủ nhận cô ta làm việc tốt. Cuối cùng cũng ban cho cô ta một ánh mắt, giọng nói hoàn toàn biến mất mùi dục vọng.

"Đến bên đó, thích thứ gì thì lấy đi."

Hắn ta vừa châm thuốc vừa nói.

Cô gái vừa nghe thấy đã vui sướng. Cô ta nhấc người ra khỏi vật thô to. Sau đó xoay người ngồi xổm xuống, lại lần nữa ngậm vật thô to, cái lưỡi linh hoạt liếm hết tinh dịch còn sót lại.

Ánh mắt người đàn ông không nhìn cô ta nữa. Hắn chăm chú nhìn làn khói thuốc trước mặt.

Làm xong, cô ta tự giác kéo khoá quần lại cho Thiếu chủ. Bản thân xoay người về phía chiếc rương bên cạnh.

Thực ra cô ta muốn nhiều hơn thế nữa. Nhưng cô ta lại càng biết đây chưa phải là lúc. Thứ mà Thiếu chủ đã ban cho cô ta, cô ta dù không muốn hoặc muốn nhiều hơn nữa cũng phải lấy.

Cô ta lắc chiếc mông trắng nõn đi về chiếc rương bên cạnh. Thân hình nóng bỏng khẽ cúi xuống, phô bày toàn bộ vòng eo nhỏ bằng bàn tay. Vòng ba quyến rũ hiện ra trước mặt người đàn ông.

Hắn ta cũng quang minh chính đại mà nhìn thẳng vào nơi giữa hai chân cô ta. Bên trong cơ hồ còn chảy ra chút nước màu trắng. Hình ảnh quả thực rất dâm mĩ khiến người khác sôi trào.

Vừa mở chiếc rương, hai mắt cô ta hoàn toàn loé sáng.

Bên trong là vô vàn kim cương, trang sức, vàng bạc đều nhiều vô số.

Cô ta vội chộp lấy dây chuyền kim cương to bằng hai ngón tay sáng lấp lánh trong rương. Cô ta không hề tiếc nuối đóng nắp rương lại. Ưu nhã xoay người về bên Thiếu chủ.

"Thiếu chủ. Người ta chỉ thích cái này."

"Được. Ra ngoài đi."

Hắn ta không thèm liếc mắt về phía sợi dây chuyền. Nói đúng ra là hắn không hề quan tâm cô ta lấy thứ gì. Bởi vì chiếc rương đó chỉ là số ít mà hắn có.

Cô ta giật mình. Nhưng cũng rất nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo ngay trước mặt Thiếu chủ. Sau cùng mới lắc mình ra khỏi phòng.

Ngay khi bàn tay cô ta đặt lên tay nắm cửa, giọng nói phía sau truyền đến.

"Lần sau lại đến."

Dứt lời, cô ta nở nụ cười chiến thắng.

"Vâng, Thiếu chủ."

Cô ta ngoan ngoãn đáp lại. Bản thân giẫm lên giày cao gót, xoay người bước ra khỏi phòng.

Bên dưới tầng một.

Dạ Anh thân thủ nhanh nhẹn hạ gục nhiều tên thủ hạ bằng dao nhỏ. Tiếp cận bọn chúng ở cự ly gần, tránh việc dùng súng giảm thanh.

Cô bắt đầu đi kiểm tra từng phòng. Vừa đi vừa ghi nhớ địa hình nơi này. Có gì bất trắc liền có thể tẩu thoát.

Bên kia, đội trưởng cũng đã hạ gục được không ít.

Lúc hai người vừa vặn chạm mặt nhau ở cầu thang bộ, hai người ăn ý gật đầu nhìn nhau, chia ra hai hướng trái phải trên lầu hai.

Dạ Anh đi ngang một căn phòng. Thấy có tiếng nói chuyện, cô lập tức dừng lại. Nép mình vào phía sau bức tường.

Bên trong có hai tên thủ hạ đang chuẩn bị thứ thuốc gì đó.

"Lần này Thiếu chủ muốn thử thứ thuốc này lên người đám thương nhân kia. Cho bọn chúng biết cái quy tắc hợp tác của Thiếu chủ."

Tên còn lại phì cười. Hắn nói.

"Không hẳn. Thứ thuốc này thực chất rất độc. Nhưng cũng lại có lợi. Ban nãy Thiếu chủ đã thử lên trên người con nhỏ kia. Mày đoán xem bộ dáng con nhỏ đó mê người như thế nào."

Hai tên cùng nhìn nhau cười dâm đãng.

Thứ thuốc nước hai tên đó đang cầm trên tay là thuốc kích dục cực mạnh. Thứ này khiến tinh thần người ta thoải mái, cũng khiến tinh thần người ta cảm thấy hưng phấn như một loại thuốc phiện. Nếu dùng hết một lọ, nó quả thực muốn thiêu đốt cơ thể con người ta.

Dạ Anh thầm nghiến răng.

Bọn cô mặc dù là sát thủ, người chết dưới tay sợ còn không ít sao, qua lại với thế giới ngầm còn như cơm bữa. Nhưng quy tắc của khu căn cứ đó chính là tuyệt đối không đội trời chung với loại thuốc này. Càng không nương tay với bọn sản xuất ra thứ thuốc này.

Dạ Anh tính toán trong đầu. Chợt bên phía hành lang xuất hiện bóng dáng có người tới. Dạ Anh ngay lập tức lách người sang căn phòng trống đối diện.

Cô gái vừa nãy bước ra từ căn phòng Thiếu chủ đi ngang qua căn phòng này. Hai tên kia lập tức như hổ đói gặp con mồi. Rất ăn ý mà tiến lên bắt cô ta lại.

Cô ta la lên một tiếng nhỏ liền rơi vào lồng ngực một người đàn ông. Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy chính là tên thủ hạ của Thiếu chủ. Cô ta chán ghét gạt tay hắn ra.

"Cô gái. Đi theo tụi này cũng không uổng công cho em đâu. Ngoan ngoãn phục vụ bọn anh vui vẻ."

Giọng nói dâm đãng của tên thủ hạ vang lên.

Cô ta nghe xong liền phì cười.

"Phì! Đi theo ngươi? Ngươi muốn Thiếu chủ chặt lấy cái đầu ngươi treo trong chợ đen hay sao."

Hai người lập tức sắc mặt trắng bệch.

"Cô... chẳng phải Thiếu chủ trước giờ chỉ sử dụng đàn bà một lần thôi sao?"

Cô ta nghe xong càng sướng rên hơn nữa. Cô ta nói.

"Ngươi nói đúng. Nhưng đó là lúc trước. Bây giờ khác rồi. Ngược lại các ngươi, phải nghe lời tôi. May ra tôi còn thổi lời dễ nghe bên gối với Thiếu chủ. Cho các ngươi dễ sống một chút."

Cô ta nhìn hai người đang ngờ vực trước mặt. Nhưng rất nhanh hai người họ cũng nhanh chóng đáp ứng.

Hai người bọn hắn có muốn đến mức nào cũng không dám chưa có lệnh Thiếu chủ đã xài người của Thiếu chủ. Mặc dù Thiếu chủ không thiếu. Cũng đối đãi anh em cực tốt. Chỉ là bọn họ vẫn không dám.

Nói xong, cô ta xoay người ra ngoài. Hai người bên trong phòng cũng nhịn xuống ham muốn. Tiếp tục công việc còn giang dở.

Vừa đến ngã rẻ, một bàn tay bịt vào miệng cô ta, kéo cô ta vào trong phòng.

Nghĩ lại là tên thủ hạ khác. Cô ta chán ghét đến mức không buồn la lên nữa. Đến khi cô ta cảm nhận được lưỡi dao không biết dính máu của ai đang kề sát vào cổ mình, cô ta mới kinh hoàng, bàn tay run rẩy nắm chặt lại thành quyền.