Bảo Bối Của Đường Thiếu

Chương 6: Đuổi theo vầng ánh sáng (3)



Soẹt soẹt...

Chạy trời không khỏi nắng.

Thiếu Nguyên đang lái xe trên đường lộ gió thổi vù vù vận tốc không hề nhỏ, vậy mà ai đó lại thình lình xuất hiện trước đầu xe của hắn khoảng cách quá gần, chưa tới chục mét.

Thiếu Nguyên phanh xe gấp bánh xoay ngang hơn nửa vòng, hắn thiếu điều muốn lộn nhào khỏi tay lái. Đoạn đường trưa nắng ít ai qua lại, giờ mới có vài chiếc từ xa chạy tới, đám vệ sĩ cũng bị chắn tầm ở phía sau. Kala xuất hiện quá nhanh chỉ trong vòng nhấp nháy, bọn họ khó mà nhìn ra điều gì kì lạ. Mợ nó thật biết lựa thời điểm.

Thiếu Nguyên xuống xe cởi mũ bảo hiểm bước tới bên Kala, cơ thể hắn nóng như muốn bốc cháy vì điên tiết lên cả. Thứ này có phải muốn hắn ngã lăn giữa đường chết thê thảm mới vừa lòng không?

"Làm ơn, làm ơn từ nay về sau đừng có xuất hiện đột ngột trước đầu xe của tao nữa mày có hiểu. Cho dù mày có là ma tao cũng không dám tông trúng mày. Chẳng phải sợ mày xảy ra gì đó mà căn bản sợ bẩn xe tao. Mày biết mà."

Kala mặt buồn rười rượi khẽ gật đầu, chân trần bé xíu giẫm đường đổ nhựa buổi trưa nắng nóng muốn bỏng da.

Chợt nhiên điện thoại trong túi quần kaki xanh của Đường Thiếu Nguyên rung chuông ring ring. Thiếu Nguyên bắt máy. Là quản gia gọi tới, cũng chỉ canh giờ cậu ra ăn trưa lão mới dám gọi.



"Buổi sáng sau khi cậu chủ đi học thì cô bé kia cũng biến mất, lão cùng hạ nhân tìm khắp quanh biệt thự và cả khu vườn song không chỗ nào có cả. Chỉ muốn hỏi có nên báo cảnh sát hay là thông báo với ông bà chủ. Mọi người sáng giờ đang lo sốt vó, khóc đứng khóc ngồi." Giọng lão quản gia oang oang trong điện thoại.

"Không gì, các người đừng lo nó đang ở đây với tôi." Thiếu Nguyên bất đắc dĩ cất tiếng đáp lời, đôi mắt vẫn cau có nhìn về phía Kala.

"Ôi lạy chúa thương xót, cô nhóc đang ở với cậu chủ rồi. May mắn làm sao cô nhóc không đi lạc cũng không phải bị bắt cóc."

"Ừm, không còn gì vậy tôi ngắt máy." Thiếu Nguyên ậm ừ qua loa cho qua chuyện, trước khi ngắt máy còn nghe đầu dây bên kia có cả tiếng hai chị giúp việc lẫn vào. Thắc mắc vì sao cô bé biết chỗ học của cậu chủ mà tới trong khi đường xa đến vậy, cũng thở phào lạy tạ trời đất.

Phiền chết. Thiếu Nguyên bực bội nhét điện thoại vào túi không đôi co với Kala nữa. Sợ đám vệ sĩ ở phía sau nhìn thấy, hắn nhịn xuống đem tay vuốt mặt mắng một câu mẹ kiếp sau đó leo lên xe đội mũ bảo hiểm phóng vèo đi. Để lại cô bé vận đầm đỏ đứng ngơ ngác giữa đường.

Đám vệ sĩ dù cho có thắc mắc sao cô bé đó theo tới đây, rồi cũng không thể nán lâu hơn khi thấy cậu chủ đã bỏ đi, bèn leo lên xe đuổi theo, càng không dám cho cô bé kia lên cùng sợ lại làm phật lòng trái ý cậu chủ. Đứa bé tự ý bỏ ra ngoài thì tự có chân về, không về được thì ráng chịu. Mệnh và lệnh của cậu chủ mới là quan trọng nhất.

Vù vù... Gió bạt mạnh tốc chiếc áo khoác đen của Đường Thiếu Nguyên bay ra sau phần phật.

Chạy được một quãng trong đầu Thiếu Nguyên sực nhớ tới hình ảnh ban nãy đôi bàn chân bé xíu dẫm trên lộ nhựa, còn có bóng đổ đen ngòm in hình chiếc váy xòe phùng phình xuống bên cạnh. Ma sẽ đi hổng chân, ma không có bóng đổ càng không hiên ngang tắm trời trưa nắng. Nhưng thứ đó không phải ma thì là thứ gì, một con quỷ sống ngàn năm sao. Quỷ sống ngàn năm sẽ không hạn chế những điều đó còn có một cơ thể ấm áp hệt như con người.

Ấm áp sẽ khiến Thiếu Nguyên liên tưởng tới sự việc đêm qua thứ đó leo lên giường ôm hắn, còn có ban nãy nó rúc trong chân hắn, cho tới tận bây giờ khi nghĩ tới chân hắn còn nóng ran. Cả cổ họng của hắn cũng nóng ran. Cơ thể hắn cũng nóng ran. Thiếu Nguyên rịn ướt mồ hôi trán, tay siết chặt tay lái xe, hắn đang nghĩ điều gì, hắn lại đang mong đợi điều gì thế này. Thật sự điên mất thôi.

...

Trưa hôm sau.

Căn tin trường Thiếu Nguyên ít khi ghé, hắn thường ra ngoài quán TY gần trường ăn trưa. Sau đó lủi vào quán nét làm vài ván game cho tiêu thực rồi mới trở lại. Hôm nay cũng vậy. Đáng nói đầu giờ chiều hai tiết liền môn năng khiếu hắn chọn đá bóng sở trường của hắn, hai giờ ba mươi mới xuống sân thành thử hắn càng nhởn nhơ la cà hơn nữa.



Đang chiễm chệ ngồi ăn cơm gà xối mỡ con ma con lại xuất hiện bất thình lình ngồi ngay ngắn trước mặt hắn đối diện bàn ăn, hảo hảo chào hắn gọi hai tiếng phu quân, tay còn chống cằm trưng ra nụ cười tươi rói. Đường Thiếu Nguyên mém chút sặc một họng cơm, hắn đang ăn khá nhanh hai má căn phồng vì nhịn đi phần điểm tâm sáng, ngồi học mà bụng đói bụng kêu.

"Mợ nó trời đánh tránh bữa ăn, mày có thể lánh đi nơi khác cho tao được bữa ngon miệng không, vì mày mà qua nay tao không có phúc ăn cơm nhà, sao mày theo ám tao hoài vậy?" Thiếu Nguyên uống ngụm nước nuốt trôi họng cơm khí thế mắng một tràng. Cũng may quán chưa ai vào hắn là kẻ đầu tiên lại ở một bàn khuất cuối góc, nếu không chị thu ngân ở quầy ngoài cũng trông thấy ma con nó xuất hiện. Gay go vô cùng.

"Phu quân ta xin lỗi." Kala cúi thấp đầu nhỏ giọng. Nhưng Đường Thiếu Nguyên biết tỏng nàng chưa biết lỗi đâu.

"Không cần xin lỗi, ngồi dịch qua bên kia được rồi. Thật làm bẩn mắt tiểu thiếu gia." Thiếu Nguyên gắt lên. Kala vội kéo ghế dịch sang bên cách xa tầm nhìn của hắn, mặt buồn rười rượi chẳng nói năng gì nữa. Chỉ lẳng lặng nhìn nhìn hắn.

Đường Thiếu Nguyên không còn bỏ thùng lịch sự trang nhã như khi trong lớp, vừa ra khỏi cổng trường áo sơ mi đã kéo tuột khỏi lưng quần. Hắn sở hữu thân hình đẹp sẵn rồi thì ăn mặc kiểu nào nhìn cũng đẹp. Tay áo trắng xắn đến tận khuỷu. Dáng vẻ phong trần tính cách hung dữ khó ưa giống hệt bọn anh chị học đường giấc này lại càng thu hút Kala đến cực điểm. Từng động tác múc cơm ăn, cử động khớp hàm nhai nuốt, yết hầu dịch động lên xuống cũng khiến Kala cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cô bé mải miết ngắm tới không rời.

Ring ring... điện thoại trong túi quần kaki xanh rung chuông. Quản gia lại gọi tới cho Thiếu Nguyên, hỏi han tình hình của cô nhóc để chắc rằng cô nhóc lại theo cậu tới trường. Hôm trước khi rời nhà, Đường phu nhân có cho cô nhóc ít tiền tiêu vặt. Bọn họ đoán rằng nhóc ấy đã đi tuyến xe buýt để tới được trường học của tiểu thiếu gia. Nhóc ấy cũng thông minh quá rồi.

"Tiểu thiếu gia vậy cậu chăm sóc cho cô bé nhé!"

"Ùm." Thiếu Nguyên trầm giọng theo quán tính quay nhìn về phía Kala, vừa hay bắt gặp cô bé cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt si mê điên dại. Đỉnh đầu Thiếu Nguyên nổ sầm một tiếng chấn động. Cổ họng dịch động nuốt xuống, hắn ngắt máy thu tầm mắt về tiếp tục ăn cơm. Tuy nhiên phần cơm sau đó không còn vị.

Bảo hắn chăm sóc đứa bé này. Rồi chẳng ai biết nó là ma cả, chỉ có mỗi hắn thôi. Và nó cũng không theo ám ai cả, chỉ ám mỗi hắn thôi. Hắn rốt cuộc đã sai ở chỗ nào để rơi vào tình cảnh thống khổ kêu trời chẳng thấu hôm nay. Phải rồi, hắn đã sai khi đi tới khu rừng đó, vướng vào lời nguyền ma quỷ. Nên con nhóc mới theo hắn về. Nếu đã vậy chỉ còn một cách.

Thế là sau ngày hôm đó Đường Thiếu Nguyên chẳng hiểu ở đâu đem về được mấy cái lá bùa nền vàng chữ đỏ ngoằn ngoèo li chi như giun bò. Hắn đem bỏ vào ngăn cặp một cái, bỏ trong túi quần một cái, dán lên mấy con xe cưng, sau cánh cửa phòng, trên giường rồi chỗ đầu nằm tổng cộng đếm tới gần hai chục cái. Hắn đinh ninh đêm nay có thể ngủ ngon quỷ không tới ám nhưng hắn đã lầm.

Sáng sớm thức dậy mùi hương hồng quyện quanh khoang mũi, ai kia vẫn nằm ngủ ngon lành trong lồng ngực hắn tự bao giờ. Hắn đâu biết rằng bản thân ngủ say rồi tự động ôm người ta suốt cả đêm không buông. Hắn kinh hãi đẩy người ta rơi xuống giường.

Tới bãi đổ xe lần nữa bị chặn trước đầu xe. Hắn thẳng chân đạp nó ngã ra đất. Mặc kệ tay nó chống xuống đất lòng bàn tay bị đá dăm ghim vào rớm máu lỗ chỗ. Hắn quay đầu bỏ đi ngay.



Vào lớp học thì nó rúc ở trong ngăn cặp lú đầu ra dòm hắn. Trong lúc nó lú đầu tấm bùa vừa hay ịnh ngay trước trán nó phết dài xuống. Nó ngơ ngác dòm còn vươn tay bé lấy xem thử vật gì trông ngộ ngộ. Xem tỉ mỉ đến độ muốn nghiên cứu thứ gì viết ở trên đó ra. Đường Thiếu Nguyên biết bản thân bị lừa rồi. Ông thầy đưa bùa là ông thầy dỏm, chỉ lừa gạt một mớ tiền của hắn thôi. Đến con ma nhỏ xíu cũng chẳng sợ đếch gì.

Tỷ như sáng nay có trận bóng giao lưu khối 10 trường Bình T. Hắn thừa sức ghi bàn nhưng nó lại tác động lên quả bóng khiến hắn vừa chạm chân vào bóng đã bay đi với tốc độ kinh hồn làm thủng cả lưới.

Liên tiếp ba lần như vậy đồng đội tôn hắn lên tận mây xanh, nói cái gì bàn chân vàng còn hú hét om sòm. Thủ môn đội bạn sợ tới nỗi khi vừa thấy hắn dẫn bóng đã chạy khỏi vị trí bảo toàn mạng sống, vô địch đâu chẳng thấy hắn cảm thấy tâm nhục vô cùng.

Chưa hết, trận đấu vừa kết thúc hắn khát nước gần chết một cô nữ sinh trong đội cổ vũ đem nước tới đưa cho hắn, còn chưa kịp đưa thì chai nước bỗng vỡ nứt ra ướt hết cả người cô ta. Hắn quay sang khán đài thì thấy thủ phạm đang ngồi chiễm chệ ở đó, tay bé chống cằm nhe răng cười hả hê. Mợ nó đồ nhóc quỷ.

Thiếu Nguyên nghiến răng mắng thầm một câu, liên tiếp ba ngày sau đó quỷ vẫn đều đặn đeo ám hắn, hễ có cô nữ sinh nào tiếp cận hắn nó liền giở trò sau lưng, khiến người ta bẻ mặt xấu hổ.

Khi thì làm cho váy tốc lên, khi thì leo cây bắt sâu bỏ xuống đầu xuống áo người ta la làng chạy trối chết, nếu không ly trà sữa người ta mua cho hắn cũng bị vỡ ướt đầm, thỏi sô cô la cũng biến thành con rết gói ở trong.

Đường Thiếu Nguyên chịu hết nổi rồi ngày ăn không ngon ăn chỉ có bốn cữ tám chén cơm nửa cân thịt cộng hai cân hải sản, đêm ngủ không ngon chỉ chợp mắt được có tám tiếng đồng hồ. Thế là sang ngày thứ tư hắn quyết định kể chuyện quỷ ám cho bọn Đường Bảo, Nhất Minh nghe rằng con quỷ phá phách bọn họ đã từ rừng xanh theo về. Bọn họ bèn xúm tụm lại lên kế hoạch to lớn diệt trừ quỷ nhỏ, khiến nó biến mất khỏi thế gian mãi mãi không thể siêu sinh.