Uyển Tình ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Mục tiên sinh…"
"Cô gọi tôi có chuyện gì?" Mục Thiên Dương thanh âm lạnh lạnh, nồng đậm cảm giác uy hiếp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến cô. Tuy rằng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cô, nhưng xưng hô này thực chói tai.
Uyển Tình sửng sốt một chút, thử gọi: "Mục tổng?" Bằng không cô phải xưng hô như thế nào.
Mục Thiên Dương ngón tay gõ trên bàn công tác, cười lạnh nói: "Có lẽ cô nên gọi ‘ Kim chủ ’ thích hợp hơn."
Uyển Tình biến sắc, áp ủng nói: "Tôi không biết nên xưng hô với anh như thế nào......"
"Chuyện gì?" Mục Thiên Dương không thời gian cùng cô thảo luận chuyện này, "Tôi bề bộn nhiều việc! Cô tốt nhất có chuyện quan trọng hơn, bằng không xem tôi như thế nào thu thập cô!"
Nghĩ đến phương pháp hắn thu thập, thân mình Uyển Tình run lên, âm thanh run run nói: "Tôi hôm nay phải đi bệnh viện thay băng, cho nên tôi muốn báo với anh một tiếng."
"A, thuận tiện cũng muốn đi thăm mẹ cô có phải hay không?"
"...... Nếu có thể." Uyển Tình yếu ớt giọng nhỏ như muỗi kêu nói, "Đương nhiên, tôi sẽ nghe lời anh."
"Chỉ cho phép đi thay băng, không cho đi thăm mẹ cô."
Uyển Tình nghe xong, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô nghẹn ngào hỏi: "Thật sự không thể sao?"
Mục Thiên Dương đang phê duyệt văn kiện dừng tay một chút, nhíu mi, hỏi: "Cô đang khóc?"