Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 235: Đi gặp anh mình!



Edit: minhhy299

Ký túc xá trường đã có chuẩn bị nhà khách đặc biệt cho phụ huynh nghĩ ngơi, một đêm chỉ cần năm đồng.

Nhà khách chính là phòng ngủ kiểu mẫu 1000 của trường học, Từ Khả Vi làm đăng ký, cầm chìa khóa, mấy người rốt cục đi đến căn tin.

Khi ăn cơm, Quản Hạo Nhiên nói một ít mấy tình huống lớn ở căn tin trường học cho Uyển Tình và Thiên Tuyết, căn tin nào cũng có đồ ăn chiêu bài. Uyển Tình gật đầu liên tục, Thiên Tuyết lại đột nhiên phun ra một câu: "Mình bị bánh rán dầu ở đây lừa!"

"Khụ......" Uyển Tình thiếu chút nữa cười sặc sụa.

Quản Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi: "Em ấy làm sao vậy?"

Uyển Tình lắc đầu, cười nhẹ hai tiếng, chưa nói cái gì.

Thiên Tuyết buồn bực mân mê miệng, có chút ủy khuất, thật sự có hơi khó ăn nha......

Cơm nước xong, Thiên Tuyết các cô trở về phòng ngủ, sau một lúc nghỉ ngơi, đến nhà tắm tắm giặt sạch.

Tắm rửa xong trở về, Uyển Tình bắt đầu giặt quần áo. Thiên Tuyết cũng cùng đi qua giặt, liên tục nhìn động tác của cô. Uyển Tình vừa thấy, giúp cô giặt vò quần áo, thấp giọng nói: "Mùa hè quần áo không bẩn, chà xát hai cái thì tốt rồi."

Thiên Tuyết gật đầu, học động tác của cô chà xát lên. Sau khi giặt xong, cô nhìn quần áo phơi tốt trên đầu, nói: "Thật có cảm giác thành tựu! Về sau ai cưới mình, thật sự quá hạnh phúc!"

Uyển Tình:......

Thiên Tuyết chỉ nghĩ đến việc đi học một vài ngày trong huấn luyện quân sự nên không có mang máy tính theo, hiện tại muốn xem phim đều không được, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện phiếm. nói chuyện lan man trong hai giờ, Từ Khả Vi cảm thấy buồn ngủ, phải đi về nghỉ ngơi. Uyển Tình tìm ra khăn mặt, bàn chải đánh răng của bà, đưa bà về nhà khách, lưu lại bên kia một lúc mới về phòng ngủ.

Thiên Tuyết đã lên giường, chính đang cầm tiểu thuyết cứng nhắc xem. Uyển Tình cũng đã mệt rã rời, nhanh chóng leo lên. Thiên Tuyết quay đầu bổ nhào lên người cô: "Cậu và Quản Hạo Nhiên sao lại thế này?"

Uyển Tình bị cô hù dọa, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì!" Sợ cô không tin, liền thành thành thật thật khai báo tình huống, tuyệt không dám khen Quản Hạo Nhiên, chỉ sợ cô hiểu sai.

"Vậy anh mình biết không?"

Uyển Tình kinh sợ: "Tớ làm sao dám cho anh ta biết!"

Thiên Tuyết lập tức cầm điện thoại ra, Uyển Tình bắt lấy cô: "Cậu làm gì vậy? Không nên nói cho anh ta!"

"Ai nói cho anh ấy? Mình nói với anh ấy mình thay số!"

Uyển Tình vừa nghe, buông cô ra. Cô và Mục Thiên Dương nói vài câu, cúp điện thoại: "Anh ấy gọi cậu gọi điện thoại cho anh ấy."

Uyển Tình cứng lại, lấy điện thoại ra gọi.

Mục Thiên Dương hỏi: "Đến trường học?"

"Ừ."

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Uyển Tình sửng sốt, nghĩ thầm sao lại ôn nhu như vậy, tiếp theo nghe thấy âm thanh đô đô đô, hắn đã tắt máy.

Đêm nay, Uyển Tình ngủ thật sự thoải mái. Ngày hôm sau ngủ dậy, đã 7 giờ. Cô tối hôm qua ngủ sớm, tính lại không sai biệt lắm ngủ được mười giờ đấy. Rửa mặt xong, cô và Thiên Tuyết đi tìm Từ Khả Vi, phát hiện phòng ngủ trong nhà khách không có người. Gọi điện thoại vừa hỏi, Quản Hạo Nhiên mang bà đến sân thể dục tập luyện rồi!

Thiên Tuyết ý vị thâm trường nói: "Cậu không có ý, không có nghĩa là hắn cũng không có ý!"

Uyển Tình thở dài, lôi kéo cô đi ra ngoài: "Yên tâm, tớ sẽ tránh hắn đi. Hắn là người thông minh, cho dù thực sự có ý, tớ tránh vài lần, hắn tự nhiên hiểu ngay."

Sau khi tìm được Từ Khả Vi, Uyển Tình thấy bà tinh thần sảng khoái, không thể không tỏ vẻ cảm kích với Quản Hạo Nhiên.

Ăn sáng xong, Quản Hạo Nhiên mang ba người các cô đến điểm tham quan gần đấy chơi một ngày. Thiên Tuyết toàn bộ hành trình vây quanh Uyển Tình, miễn cho cô ấy và Quản Hạo Nhiên quá thân cận. Nhưng vẫn là phải cân nhắc đến thời gian, bất quá điểm ấy thời gian không đủ bồi dưỡng gian tình, ngược lại Quản Hạo Nhiên nhìn bóng dáng của cô, hỏi Uyển Tình một câu: "Cô ấy là bạn học của em tại trường trung học quý tộc kia?"

Uyển Tình sửng sốt, nói: "Đúng. Có vấn đề sao?" Hắn người như vậy, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ hỏi thăm.

Quản Hạo Nhiên hay nói giỡn nói: "Trên người cô có khí chất quý tộc."

Uyển Tình ngây người một chút, chỉ cười, không nói lời nào. Quay đầu nhìn Thiên Tuyết, xác thực, cô vô luận nháo như thế nào, hoạt bát như thế nào, đều che giấu không được khí chất từ nhỏ bồi dưỡng lên, vừa thấy chỉ biết sinh ra trong gia đình tốt. Quản Hạo Nhiên hoài nghi thân thế của cô, chẳng có gì lạ.

Buổi tối đã khuya mới về trường học, nhà tắm đều đóng cửa. Uyển Tình và Thiên Tuyết đi về phòng nấu nước sôi, đến phòng ngủ tắm rửa. Chờ đuổi Từ Khả Vi về nhà khách, đã hơn mười giờ.

Trên đường trở về từ nhà khách, Thiên Tuyết mang theo Uyển Tình về phía ngoài trường học. Uyển Tình kinh ngạc hỏi: "Đã trễ thế này, cậu còn muốn đi đâu?"

"Đi gặp anh mình!"

Uyển Tình bỗng nhiên đứng lại, có chút kháng cự: "Ngày mai đi thôi! Hiện tại đã trễ thế này!"

Thiên Tuyết cầm chặt cô: "Anh mình bắt mình hôm nay phải dẫn cậu đến trước mặt anh ấy! Mình đã giúp cậu qua khi cậu bận bịu, nói dì ở trong này, ban ngày đi ra không được, mình đồng ý một chữ cũng chưa nói đến Quản Hạo Nhiên! Cho nên, cậu cũng đừng hại mình! Mình hôm nay nếu không đưa cậu tới, mình nhất định phải chết??”

Uyển Tình nghe xong, không cự tuyệt nữa, có chút cứng ngắc theo bước chân của cô.

Ra cổng trường, Thiên Tuyết chiêu một chiếc xe taxi, không đến 10 phút, đã đến nơi.

Thiên Tuyết mang theo Uyển Tình, vừa đi vừa nói chuyện: "Nơi này rất gần trường học, chúng ta ở tầng17. Anh mình mở công ty chi nhánh bên cạnh, về sau phỏng chừng sẽ thường ở nơi này, vậy cậu cũng khẳng định chạy không thoát! Bất quá không nên lo lắng, rất nhiều người đều thuê phòng ở bên ngoài trường học, cậu sẽ không làm người ta chú ý. Hơn nữa, chỉ cần anh mình cao hứng, cậu có yêu cầu gì, nhắc tới với anh ấy, anh ấy khẳng định tất cả đều đáp ứng cậu!"

Uyển Tình nãy giờ không nói gì. Đứng ở trong thang máy, khi thang máy bay lên, cảm giác đầu có hơi choáng váng. Ra khỏi thang máy, Thiên Tuyết lôi kéo cô đi đến trước một cánh cửa, mở cửa đi vào, thấy trong phòng ánh đèn sáng trưng, thấp giọng nói: "Anh ấy ở đây."

Trong phòng khách không có người, Thiên Tuyết vừa đóng cửa lại, Mục Thiên Dương liền đi ra, ước chừng là ở bên trong nghe thấy được âm thanh.

Mặt Mục Thiên Dương không chút thay đổi, khi nhìn về phía Uyển Tình, trong mắt đã có hỏa diễm nhảy lên.

Thiên Tuyết cười nói: "Người em đưa tới cho anh, em đi đây."

Uyển Tình cả kinh: "Cậu còn đi đâu? Đã trễ thế này"

"Mình về trường học."

Uyển Tình sửng sốt, nhìn về phía Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương đưa một chùm chìa khóa: "Lái xe trở về. Đã trễ thế này, con gái một người bắt xe không an toàn."

Thiên Tuyết liếc mắt: "Em muốn làm người thường đấy, còn lấy Audi của anh?"

Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, bỏ chìa khóa xuống: "Chúng tôi tiễn em về." Nói xong liền dắt Uyển Tình, mở cửa đi ra ngoài.

Uyển Tình không rõ vì sao cô không thể trở về, nhưng Mục Thiên Dương đã biểu lộ ý tứ này, cô chỉ có thể một câu cũng không nói.

Ra khỏi khu cư xá, Mục Thiên Dương đưa Thiên Tuyết lên xe taxi, nói: "Đến goi điện thoại cho anh." Sau đó trầm mặc ghi nhớ biển số xe.

Chờ xe đi rồi, hắn liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, nắm cô đi về phía trước.

Uyển Tình nghi hoặc, sao không quay về?

Mục Thiên Dương cúi đầu, đi thật chậm, giống như tản bộ. Uyển Tình cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể đi theo, ngay cả tay bị hắn cầm cũng không dám rút ra.