Một đám người bọn họ quay về thành phố A, cũng không nói cho người nhà họ Mục, thậm chí cơm chiều ngày hôm qua còn ra ngoài ăn. Hôm nay bỗng nhiên phát hiện Uyển Tình có thai, ba anh em nhà họ Mục vừa mừng vừa sợ. Bác sĩ luôn nhấn mạnh thai nhi không ổn định, dễ sinh non, Mục Thiên Dương tự trách thiếu chút nữa tự giết mình.
Anh cứ như vậy mang Uyển Tình bôn ba, Uyển Tình gần đây ăn không ngon, ngủ không yên, anh không chiếu cố tốt coi như xong, nhưng lại để cô ăn đồ bên ngoài bán.......Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, anh không muốn sống nữa!
Không nói hai lời, đem Uyển Tình từ bệnh viện trở về nhà sau đó anh một bên thông tri cho bác sĩ tới kiểm tra, một bên lại gọi điện thoại về nhà tổ họ Mục đem đầu bếp nữ mượn tới đây —— Trương mụ ở thành phố C, không kịp nữa rồi, hiện tại tìm cũng tốn thời gian, chỉ có như vậy tiện lợi và mau lẹ nhất!
Ngô Nhã nghi ngờ, muốn ăn cơm thì về nhà là được, còn mượn đầu bếp nữ làm gì?
Mục Thiên Dương không rảnh tìm lý do có lệ để đối phó với bà, trực tiếp nói với Mục lão gia muốn chăm sóc Uyển Tình, Mục lão gia liền hỗ trợ che giấu, còn vụng trộm hỏi khi nào thì có thể tới đó nhìn xem. Mục Thiên Dương thiếu chút nữa nhịn không được nói cho ông biết ông sắp làm ông cố nội, sau lại nghĩ lại, ông nội lớn tuổi như vậy, nhỡ cao hứng lại xảy ra vấn đề gì, nếu như không có vấn đề gì xảy ra, khẳng định sẽ động kinh chạy tới xem chắt, vậy thì sẽ bận rộn, Uyển Tình sao mà nghỉ ngơi được.
May mà chưa nói......
Không ngờ Uyển Tình lại ầm ĩ không muốn đứa nhỏ!
Trước làm yên lòng cô, sau đó thảo luận chuyện kết hôn, đứa nhỏ sao có thể không cần?
Mục Thiên Dương bê canh, nghĩ những lời nói vừa nãy của Uyển Tình, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: cuối cùng anh cũng làm tổn thương cô sâu đậm?
Nếu không phải cảm xúc của cô gần đây không khống chế được, nói ra những lời này, anh có thể vĩnh viễn không ý thức được những hành động sở tác sở vi của anh đã tạo thành ảnh hưởng tới cô như thế nào. Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Ngay từ đầu đã sai lầm rồi! Anh không nên dùng phương pháp bắt đầu như thế, tạo thành bóng ma trong lòng cô, anh sợ cô vĩnh viễn không queen được......
Cô là một cô gái tốt, cô cũng rất quy củ. Vì sao cô muốn trách chính mình?
Mục Thiên Dương rất cẩn thận bê canh vào phòng, Thiên Tuyết đang khuyên Uyển Tình, lăn qua lộn lại những lời này.
Thế nhưng Uyển Tình đã bị những lời nói này của cô xao động, không đi suy nghĩ tới Từ Khả Vi, tĩnh tâm lại nghĩ, trong bụng của mình có một sinh mạng nhỏ, thật sự là một chuyện thần kì, hơn nữa sâu trong nội tâm kháng cự ý tưởng”Không cần“.
Nhưng vừa mới nãy sao cô lại nói vậy?
Đầu óc Uyển Tình rất loạn, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Hơn nữa chuyện này làm cho người ta trở tay không kịp, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới khả năng mang thai, bởi vì Mục Thiên Dương vẫn tránh thai.
Có khả năng anh.....
Nếu Từ Khả Vi còn sống, nếu Mục Thiên Dương không cầu hôn, cô chị sợ bị tin này thình lình dọa điên.
Hiện tại, cô không cần đối mặt với Từ Khả Vi, mà Mục Thiên Dương đã khẳng định là muốn cô, cô hình như chỉ cần thanh thản ổn định đem đứa nhỏ sinh hạ là được.
Nhưng mà, cô còn đang đi học! Muốn sinh em bé, thì phải kết hôn trước? Mẹ vừa mới qua đời, có ổn hay không? Nếu cô muốn sinh em bé, đi học làm sao? Cô không nghĩ muốn từ bỏ bài vở, tuyệt đối không nghĩ như vậy, đó là kì vọng của mẹ với cô!
Nhưng mà không cần đứa nhỏ....... Suy nghĩ như vậy, cô theo bản năng bài xích.
“Uyển Tình?” Mục Thiên Dương đi đến trước mặt cô, đem canh bưng cho cô: “Đến, ăn một chút đi.”
Uyển Tình phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt nổi lên sương mù: “Thiên Dương.....”
Anh nghĩ đến cô vừa nói không cần đứa nhỏ, khổ sở nói: “Uống canh trước được không?”
Uyển Tình gật đầu, cúi đầu để anh uy cô, nước mắt lại từng giọt rơi xuống.
Mục Thiên Dương nhớ tới bác sĩ nói cảm xúc của cô ảnh hưởng tới thai nhi, gấp đến độ chân tay luống cuống: “Đừng khóc!”
“Thiên Dương......” Uyển Tình ngẩng đầu: “Xin lỗi..... Vừa nãy thực xin lỗi.....Em không cố ý, em chỉ là rất sợ......”
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, nhìn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết sờ cổ, xem ra Uyển Tình đã phục hồi lại tinh thần. Lại nói có người phụ nữ nào không thương con chứ? Hiện tại để cho hai người họ nói chuyện đi! Thiên Tuyết đứng lên đi ra khỏi phòng.
Mục Thiên Dương thả bát xuống, lau nước mắt cho Uyển Tình: “Ừ, anh biết. Không phải sợ, tất cả có anh ở đây. Đừng khóc được không!” Anh nhớ.... có người nói cô khóc bảo bảo cũng sẽ thương tâm, nhưng sợ cô không có đánh mất ý niệm trong đầu, cũng không dám nói.
Uyển Tình bắt lấy bàn tay lau nước mắt cho mình, hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Em cho tới bây giờ không nghĩ tới.... Em phải làm sao bây giờ?”
“Anh lấy em!” Mục Thiên Dương vội nói: “Chúng ta sinh đứa nhỏ, sống thật tốt, để mẹ em yên lòng.”
“Nhưng mà.... Em muốn đi học.”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Đây không phải vấn đề lớn. Em có thể tạm nghỉ học một hai năm, chờ đến khi sinh hạ đứa nhỏ xong, lại tiếp tục đi học, em muốn học đến tiến sĩ cũng không hề gì.”
Uyển Tình trầm mặc một lúc, một lát sau lại nói: “Mẹ thật sự sẽ không thất vọng về em chứ?”
“Sẽ không. Em là kiêu ngạo của bà ấy, em rất dũng cảm, là em làm cho bà ấy sống thêm vài năm.....Anh thừa nhận lúc trước anh rất vô liêm sỉ, nếu bà muốn trách, nhất định trách anh. Anh không cần, chỉ cần bà có thể phù hộ em thật vui vẻ, anh sao cũng được.”
“Vậy..... Chúng ta sinh hạ nó đi.” Uyển Tình nói, nắm lấy tay anh, có chút ý muốn lấy lòng: “Vừa nãy..... Vừa nãy em không phải cố ý.”
“Anh biết.” Mục Thiên Dương nâng mặt cô, một chút trách cứ cũng không có: “Em chính là bị tin tức thình lình này dọa thôi, em xem em bây giờ, không phải tốt lắm sao?”
Uyển Tình gật đầu, cúi xuống vuốt bụng, bỗng nhiên hỏi: “Vậy bảo bảo có trách em không? Có thể cho rằng em không thích nó không? Em rất thích! Nó là bảo bảo của em, em sẽ rất thương nó.”
“Ừ, nó sẽ biết, nó sẽ không trách em.” Tảng đá lớn trong lòng Mục Thiên Dương rơi xuống đất, đem cô ôm vào lòng mình. Giờ khắc này, thật giống như cánh của hạnh phúc rộng mở với anh, anh chưa từng vui vẻ như vậy.
Buổi tối, Uyển Tình có chút ngủ không được. Bảo bảo, cô có bảo bảo. Cô vuốt bụng của mình, không thể tin được đây là sự thật.
“Thiên Dương, mẹ thật sự ——”
“Sẽ không tức giận.” Mục Thiên Dương nói: “Nói không chừng đứa bé này là mẹ bảo thần tiên đưa tới cho em. Bà sợ em một người sẽ cô đơn, sợ hôn sự của chúng ta để lâu sẽ có chuyện xấu, vì thế đã kêu nó tới!”
Uyển Tình ngẩn người, tình nguyện tin tưởng như vậy. Cô lại hỏi: “Thiên Dương, anh thích con trai hay con gái?”
“Đều được.” Chỉ cần là cô sinh, đều là báu vật của anh.
“Không được, phải chọn một!” Uyển Tình cố chấp nói.