Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 467: Chờ đợi



Uyển Tình một lòng nhắc tới cổ họng, tay sờ tới sờ lui trong túi sách, nghĩ rằng nếu xảy ra vạn nhất, sẽ gọi 110. Nhưng trong túi sách của cô nhét một đống phong thư phải chuyển phát, sờ hết đồ vật này đến đồ vật nọ không nói, lại còn đau tay cô, nghĩ đến tình hình ngay lúc đó, trong lòng càng đau.

Cô ô ô nức nở khóc lên, nghĩ rằng đã chết quên đi!

Người ở đằng trước nghe thấy tiếng khóc của cô, dừng một chút đi tới. Uyển Tình phát hiện, lui lại một bước, sau đó cảm giác có một loại an toàn truyền tới, mạnh mở mắt ra: “Từ…..Từ Trọng?”

Từ Trọng nhíu mày hỏi: “Cô làm sao vậy? Tối rồi vẫn chưa về nhà?”

Uyển Tình nhìn anh, oa một tiếng khóc lên, giang tay ôm lấy anh.

Từ Trọng ngẩn ngơ, không thể động đậy: “Cô cô cô……Cô làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì? Có phải bị người ức hiếp hay không? Không phải sợ, tôi là cảnh sát, nói cho tôi biết!”

“Ô ô…….” Uyển Tình càng khóc càng lớn.

Đầu óc Từ Trọng một mảnh hỗn loạn, cuống quit đẩy cô ra, đỡ cô ngồi xuống ven đường. Uyển Tình không ngồi, trên đường rất ẩm ướt.

Từ Trọng đợ cô vài lần mới phát hiện cô không ngồi, đành phải hỏi: “Cô rốt cuộc làm sao vậy? Cô phải nói ra chứ?” Anh có điểm phát cáu, chỉ biết khóc thì giải quyết được việc gì!

Uyển Tình khóc thút thít nói: “Tôi không tìm được đường……”

Từ Trọng:…….Quên đi, xem ở phần cô là khách đến du lịch! Bằng không hai mươi tuổi không tìm thấy đường, khinh bỉ chết cô!

Anh lôi kéo cánh tay cô đứng lên: “Ở con phố nào biết chưa?”

Uyển Tình lắc đầu.

“Tên tiểu khu?”

“Không có tiểu khu.”

Từ Trọng không nói gì sửng sốt một lúc lâu, lại hỏi: “Xung quanh có kiến trúc như thế nào? Cửa hàng gì?”

Uyển Tình rút hai cái, nói: “Đồn công an.”

Từ Trọng: “……”

Hai người đứng một lát, Từ Trọng nắm ống tay áo của cô đi lên trước, đi qua một con phố, liền thấy được đồn công an. Từ Trọng thở dài: “Tốt lắm, thấy đồn công an, cô nghỉ ngơi ở đâu?”

Uyển Tình ngẩng đầu nhìn một lát, chỉ về phái đối diện đồn công an. Từ Trọng kéo cô đi qua, tựa như dắt một đứa trẻ lạc đường.

Đi tới cửa, Uyển Tình lấy chìa khóa ra mở cửa, Từ Trọng mới dừng lại: “Tốt lắm, đừng khóc. Nếu cần cảnh sát nhân dân giúp gì, ngày mai tới đồn cảnh sát tìm tôi___ách, hiện tại cô không còn việc gì đi?” Có phải gặp phần tử không hợp pháp hay không, muốn báo án gì?

Uyển Tình lắc đầu: “Không có việc gì, cám ơn…….”

“Uh.” Từ TRọng vừa nhả ra khí, xem ra chỉ là lạc đường, “Vế sau nếu lạc được, chỉ cần một người nào đó hỏi một chút, trong thành không rộng, địa hình cũng không phức tạp, trên cơ bản đều có thể biết đến.”

Uyển Tình gật đầu: “Tôi đã biết, cảm ơn, đã làm phiền anh.”

Sau khi về nhà, Uyển Tình nấu rất nhiều món ăn phong phú, rất cô gắng ăn nửa bát, rồi ăn không vô. Cô muốn nói bản thân không được khóc, sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo, lại an ủi mình đó là hiểu nhầm, Thiên Dương sẽ không bạc tình như vậy.

Ngủ sớm, nửa đêm bị đói tỉnh lại. Do tình huống gần đây, trong nhà cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đứng lên tùy tiện ăn hai món, sờ sờ bụng, sâu kín nói: “Sợ cái gì? Chu dù anh không quan tâm mình, tự mình cũng có thể nuôi! Mẹ gặt nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn kiên cường, mình không có khả năng bị đánh bại!”

Nói xong, lật chăn lên, nằm xuống giường ngủ.

Cô mơ mơ màng màng, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Cô nhắn tin cho Thiên Tuyết, nếu Thiên Tuyết nhận được, khẳng định cũng sẽ liên hệ với cô? Chuyện đính hôn của Thiên Dương là thật hay giả, cô vừa hỏi liền biết.

Nghĩ như thế, cô lại an tâm. Bắt đầu ngày hôm sau, một khắc cũng không ngừng nhìn điện thoại, xem nó khi nào thì gọi tới.

Đợi vài ngày không có phản ứng, cô an ủi mình: lễ mừng năm mới, Thiên Tuyết hẳn là ở Mục gia. Nhà của cậu ấy cũng có mấy tính, laptop ở trường học hơn phân nửa sẽ không mang về, nhất định đặt ở Y Toa Bối Lạp. Mà mật mã tài khoản của cậu ấy đều trực tiếp lưu ở trên máy tính, nếu đổi máy liền sẽ không dùng đến những tài khoản đó. Khả năng gần nhất cậu ấy không lên QQ, chỉ chờ cậu ấy quay về trường học mới nhận được tin nhắn.

Uyển Tình cảm thấy như vậy, tâm tình thư giãn một ít, một mình chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Mở tủ bát, phát hiện không có thước, cũng không có dầu. Cô khẽ nhíu mày, kiểm kê lại những thứ ở trong nhà thiếu, liệt một cái danh sách rồi tới siêu thị. Chỉ là thước và dầu, cô không khiêng được, đành phải nhờ xe Tiểu Tam Luân mang về nhà giúp.

Sau khi tới cửa, cô cũng không thể không biết xấu hổ kêu người ta mang lên lầu giúp, chỉ có thể mang đồ từ trên xe xuống, rồi mang một ít một lên lầu. Chuyển những vật nhỏ trước, chậm rãi qua hai ba lần, chỉ còn lại một lo dầu và một túi gạo. Cô thở dài, xách lọ dầu lên trước, một người đi đến trước mặt cô.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy, trợn to mắt: “Cảnh sát Từ?”

“Cô ở tầng mấy?” Từ Trọng hỏi, anh và đồng sự ở đối diện, thấy cô đi tới đi lui chuyển đồ, chỉ xách hành lá cũng mất một chuyến. Khí lực của nữ sinh yếu vậy sao?

“Lầu 3.” Từ Trọng vác túi gạo lên vai, lại lấy lại lọ dầu từ tay cô: “Dẫn đường.”

Uyển Tình nghĩ tới Bảo Bảo quan trọng nhất, cũng không khách khí với anh, lập tức chạy lên phía trước dẫn đường. Đi vào nhà, Từ Trong đặt gạo và dầu vào phòng bếp, nhìn trên bàn rất nhiều đồ ăn và thịt, hỏi: “Cô ở một mình?”

Uyển Tình dừng một chút, vốn không muốn nói chuyện này với người xa lạ, miễn dẫn sói vào nhà, những nghĩ đến anh là cảnh sát, liền gật đầu.

Từ Trọng nói: “Vậy không nên mua nhiều như vậy, có thể tách ra để mua.”

“Tôi cũng muốn tách ra, nhưng mà ngày mai và ngày kia siêu thị không làm.”

Từ Trọng vừa nghe, vừa định nói siêu thị không mở, có thể mua ở tạp hóa, quầy bán đồ ăn vặt……Nhưng lúc sau mới nhớ tới, đây là lễ mừng năm mới các cửa hàng cũng sẽ ngừng hoạt động trong thời gian lâu, hiện tại cô chuẩn bị tốt cũng sẽ không bị đói bụng. Bất quá anh vẫn nhắc nhở một tiếng: “Lễ mừng năm mới ở chợ vẫn bán đồ ăn, bất quá phải đi sớm một chút.”

Uyển Tình gật đầu: “Cảm ơn.” Cô đã biết, trước kia cô cũng không phải không làm chuyện nội trợ?

“Tôi đi đây.” Từ Trọng đi ra ngoài, đi tới trước của quay đầu lại hỏi, “Cô không phải là cãi nhau với người trong nhà chứ? Lễ mừng năm mới cũng không quay về……..”

Uyển Tình trầm mặc một chút, nói: “Nhà tôi không có người……..”

“?” Từ Trọng trừng lớn mắt.

“Mẹ tôi qua đời, ba ba cũng……..Cho nên tôi mới đi để giải sầu.”

Từ Trọng lăng lăng gật đầu, chỉ ra bên ngoài: “Lễ mừng năm mới bên kia có người trực, cô có thể đi chơi. Cái kia………Vừa nãy đồng nghiệp của tôi đều nhìn thấy cô, tôi nói một tiếng với bọn họ là tốt rồi, cô không cần để ý, cũng khôn cần sợ, chúng tôi là cảnh sát.”

Uyển Tình cười: “Tốt.”

Ngày giao thừa, Uyển Tình ăn cơm xong đi ra ngoài dạo một chút. Lịch sử của thị trấn dày hơn thành phố một chút, phỏng chừng văn hóa cũng đậm hơn thành phố đi? Lớp học của cô có một bạn từ nông thôn đến, kể các loại náo nhiệt của lễ mừng năm mới nơi đó, thành phố thật sự không thể so sánh được. Ở thành phố vừa đến lễ mừng năm mới, mọi người làm việc đều về quê, đường cái không còn có xe, thật sự buồn tẻ.

Cô cảm khái một phen, đi đến dưới lầu, thấy đồn cảnh sát ở đối diện vẫn có bóng người, nghĩ đến những lời của Từ Trọng, do dự một chút, nhưng không có đi qua.

Sờ sờ bụng, cô yên lặng nói: không cần thêm phiền toái, vẫn là nên về nhà xem chương trình cuối năm.