Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 553: Hết thảy đều kết thúc



Kim lão phu nhân trầm mặc một lát nói: “Thật ra cậu ta rất cuồng dại. Nói thật, vài năm nay cậu ta cũng làm được không sai, bản thân tôi cũng rất vui khi cậu ta và An An ở bên nhau. Ai có thể nói bản thân cậu ta không đuổi người? Đừng nói đánh ngựa tre của tiểu thanh mai, ít nhất là gần gũi người có thế lực nên được lợi trước! Nhưng mà cậu ta cư nhiên bị người khác chiếm tiện nghi, không phải xứng đáng sao?”

Sở Duy một bộ giống như giận dỗi nói: “Lão phu nhân, ngài muốn nói bậy về lão đại của tôi như vậy, tôi có thể giúp anh ấy hạ mệnh lệnh!”

Kim lão phu nhân bật cười: “Cháu xem cháu xem…….Cậu ta còn có anh em trung thành và tận tâm đi theo nữa! Lão đại này cũng không phải nói suông!”

“Vậy lão phu nhân ngài tin hay là không tin?”

“Cậu cứ ngồi ở đây.” Kim lão phu nhân chỉ chỉ vào vị trí sô pha dưới mông anh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Dương, “Cháu nói, cho dù Âu Kì Thắng giúp ông nội cậu ta để đối phó ta, người trong phòng này, cam đoan khó giữ được?”

Mục Thiên Dương sửng sốt, vì sao đột nhiên nghĩ tới mình? Anh còn tưởng rằng bản thân còn không có cảm giác tồn tại đâu?

Anh câu môi cười, lộ ra một cỗ hương vị tà mị cuồng luyến, trần đầy tự tin thuyết: “Tự nhiên giữ được.”

Uyển Tình đã nhiều năm không thấy anh nở nụ cười như vậy, trong lòng kinh hãi, nhớ tới lúc vừa gặt anh, nhất thời muốn đánh anh___giả bộ cái gì!

Cô bất mãn ngắm nhìn anh một cái: “Anh nói giữ được liền giữ được?”

“Đó là đương nhiên.” Mục Thiên Dương lập tức nhìn cô, sắc mặt trở nên dịu dàng, “Sợ?”

“Em đều bị hù chết!” Uyển Tình bất mãn thuyết.

“Có anh đây.” Anh lập tức bắt lấy tay cô, vuốt chiếc nhẫn màu ngọc bích trên tay cô. Uyển Tình đỏ mặt lên, muốn rút về, anh nắm chặt tay cô, giải thích, “Anh nói Nghĩa Hải gọi cho lão đại của cậu ta một cuộc điện thoại, nói Long Minh Diễm nội chiến, để cho hắn tới ngư ông đắc lợi.”

“Tại sao anh có thể như vậy? Uyển Tình kinh hãi.

“Anh không phải người trên đường, không có nhiều thế lực như vậy, chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ người trong phòng này không hao tổn một sợi tóc. Về phần Long Diễm Minh cái gì……..” Anh sờ sờ cằm, “Hình như người ở nơi đó không có gì liên quan tới chúng ta.”

Uyển Tình cứng lại, nhìn Kim lão phu nhân.

Kim lão phu nhân cười, đột nhiên thoải mái: “Nó nói đúng. Tuy đó là sự nghiệp của ông ngoại cháu ta muốn bảo vệ, nhưng giữ đến giữ đi cũng không phải do con cháu chúng ta kết thừa! Lúc không nguy hiểm thì không sao cả, đến lúc mạng còn không giữ được,thì không nên chấp nhất như vậy. Hiện tại nơi đó không có một người liên quan đến chúng ta, bị hủy lại có quan hệ gì?”

Uyển Tình gật đầu. Kỳ thật cô cũng không có cảm tình gì với Long Diễm Minh, chỉ là theo bản năng nghĩ đến đó là những thứ của Kim lão phu nhân. Nếu Kim lão phu nhân đã buông bỏ, cô tự nhiên cũng sẽ buông. Hơn nữa đây cũng không phải cố ý đụng đến, mà là hai tướng cùng hại nhau.

“Được rồi.” Mục Thiên Dương cười nói, “Anh và Nghĩa Hải tuy rằng không thân với lão đại kia, nhưng đều là bạn học, vài năm này đã hai lần hợp tác làm ăn, cũng đã gặp mặt vài lần……..Hắn ta còn thiếu anh một cái nhân tình, về sau còn có cơ hội, cũng sẽ không xằng bậy.”

Uyển Tình nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được lo lắng. Cô quay đầu liếc mắt nhìn Sở Duy một cái, Sở Duy lười nhác dựa vào trên sô pha, cúi đầu sửa móng tay.

Thời gian đến buổi tối còn lâu, mọi người không biết Âu Kì Thắng sẽ hành động như thế nào, Khấu Băng vẫn tiếp tục an bài thủ hạ, bảo đảm không có sai sót nhầm lẫn.

Mọi người đứng trong việc gì ở trong biệt thự, lên mạng lên mạng, đánh bài đánh bài, canh gác canh gác……..

Tám giờ tối, Sở Duy ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuyết, nhìn máy tính của cô. Một mình Thiên Tuyết đang xoát vi bác, có chút nhàm chán, thấy hắn ngồi lại gần, có hứng thú hỏi: “Anh biết Sở Thiệu không?” Cô đã nghi hoặc rất lâu, hai người có phải có quan hệ gì hay không.

Sở Duy liếc nhìn cô một cái: “Cháu trai của Sở tư lệnh?”

“Đúng. Anh biết? Các người là____”

“Tôi là con riêng của ba hắn!”

“Tê____” Thiên Tuyết khiếp sợ trừng lớn mắt, “Sao, làm sao có thể?”

Sở Duy bật cười: “Cô tin?”

Thiên Tuyết sửng sốt, trên vầng trán nhiễm lên tức giận: “Anh gạt tôi?”

Đột nhiên điện thoại của Sở Duy vang lên, anh lập tức nghe, một lát sau lên tiếng “Đã biết”, sau đó cúp điện thoại.

Tất cả mọi người nhìn anh, Kim lão phu nhân hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh chỉ chỉ máy tính của Thiên Tuyết, nói: “Tiếp tục.”

Thiên Tuyết nghi hoặc, mở cái trang web mới, sau đó thấy được tin tức mới nhất. Lão bản phía sau màn Bất Dạ Thành, người nối nghiệp của tập đoàn Âu thị Âu Kì Thắng, hít thuốc phiện trong khách sạn ở Hải Nam bị bắt. Lúc cảnh sát đến đó, còn phát hiện trong phòng của hắn còn có một tiểu minh tinh……..

Kim lão phu nhân nở nụ cười, gọi điện thoại cho Khấu Băng, không đến nửa giờ, đã nói Âu tam gia đã bị chế trụ, người phía dưới một chút cũng không loạn, lại không muốn bị chỉ trích, rõ ràng có thể trốn được nhà lao, ai biết vì sai lại công khai lên án hắn?

Mọi người trầm mặc, đột nhiên cảm thấy Âu Kì Thắng hy sinh rất lớn.

Thiên Tuyết điểm điểm mấy tính, cười nói: “Không nghĩ tới, hiện tại tin tức nóng nhất là của cái kia tiểu minh tinh.”

Sở Duy khom người xuống, cười đến giảo hoạt: “Lão đại của chúng ta đi vào nơi đó, không biết mất bao nhiêu năm, còn muốn dựa vào tôi chuẩn bị chuyện bên ngoài cho anh ấy. Chờ anh ấy đi ra, người phía dưới cũng tôn anh ấy là lão đại! Hiện tại tôi ở trong này, vạn nhất bị truyền ra ngoài, nói không chừng nói tôi bán đứng anh ấy, đến lúc đó tôi liền thảm! Tôi sao mà vất vả, để cho anh ấy giúp ta nâng người mới nên tính cái gì?”

Mọi người sửng sốt, mới nhớ tới anh là ông chủ của công ty giải trí.

Thiên Tuyết khách sáo liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh cư nhiên gọi lão đại của anh giúp người mới của công ty mình? Anh ta cũng đồng ý?”

“Tôi đã nói tôi có nỗi khổ riếng.”

“……”

“Đúng rồi.” Sở Duy đột nhiên nhìn Kim lão phu nhân, “Lão phu nhân, hiện tại lão đại của chúng ta vì ngài và tiểu thư mà đi vào, kế tiếp Long Diễm Minh sợ là do Băng gia làm chủ? Chờ lão đại chúng ta đi ra, lão phu nhân tính cho anh ấy vị trí nào?”

Kim lão phu nhân sửng sốt, hơi hơi nhíu mi: “Cậu đã nói, cậu muốn ở bên ngoài giúp hắn……..”

“Có một sổ việc, là lão đại chúng ta làm lên, tôi tự nhiên phải giúp anh ấy. Nhưng Long Diễm Minh này, tôi còn biết quy củ, không thể làm rắn mất đầu. Tôi chỉ hy vọng, lão phu nhân không cần chiếm những gì thuộc về lão đại của chúng ta.”

“Của hắn tự nhiên là của hắn.” Kim lão phu nhân nói, “Cái khác liền giao cho Băng gia xử lý đi.”

Sở Duy gật đầu, anh cũng chỉ cầu thế này. Lão phu nhân kết liễu Âu gia: thanh toán cừu hận lớn như vậy, cho dù Âu Kì Thắng có bán chức quan của mình, chỉ sợ cũng không thể làm lão đại. Bất Thành Dạ là do Âu Kì Thắng thành lập lên, chỉ cần bảo vệ cái này, chờ Âu Kì Thắng đi ra, cũng có một vùng trời. Dù sao……..Một người đàn ông là cần một phần sự nghiệp, nếu cái gì cũng không có, đến lúc đó phải làm sao?
— QUẢNG CÁO —