Bảo Bối Em Là Ai

Chương 18: Hoắc Tổng Đi Hẹn Hò





Hoắc Tần Phong ngồi trong phòng làm việc, chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ kiểm tra.

Long Phi bên cạnh, tay đang dịch chuyển trên chiếc smartphone, ngó thấy biểu hiện của Hoắc Tần Phong liền không nhịn được mà nhiều chuyện.
"Hoắc tổng, đây là những nhà hàng đạt chuẩn 5 sao, với nhiều phong cách khác nhau.

Ngài muốn đặt bữa tối ở đâu ạ?"
Hoắc Tần Phong ngó tới ngó lui, sau một hồi suy tư thì hỏi ngược lại: "Long Phi, theo cậu thì Bạch Uyển Đồng sẽ thích đến những nơi như thế nào?"
"Hoắc tổng, phụ nữ đều thích khung cảnh lãng mạn, và món ăn đậm chất quý phái.

Theo tôi, ngài nên chọn nhà hàng Pháp đi.

Ở đó có sân thượng ngắm trọn tầm nhìn của thành phố, với cảnh view tuyệt đẹp."
Hoắc Tần Phong chống tay lên cằm, gật gù đồng thuận: "Vậy cậu mau bao hết chỗ đó cho tôi, nhớ đặt thêm cả hoa tươi nữa."
Long Phi mím chặt môi khẽ tủm tỉm cười "Hoắc tổng khi yêu lại cũng ga lăng phết chứ đùa.

Chỉ tiếc lúc đầu người ta nhẹ nhàng, dịu dàng thì không ưng.


Đến khi bị ngược tâm, ngược thân mới chịu yêu cơ."
"Long Phi! Tôi nói cho cậu biết, Bạch Uyển Đồng theo đuổi tôi lâu như vậy, lại dùng đủ mọi thủ đoạn mồi chài.

Tôi chẳng qua vì muốn giữ cho cô ta một chút thể diện nên mới đồng ý hẹn hò thôi.

Cậu đừng tưởng là tôi thích thú gì, thật ra là miễn cưỡng đấy."
Long Phi, ôm chiếc smartphone vào lòng, gương mặt có chút đăm chiêu.
"Hoắc tổng, tôi nhớ là Uyển Đồng tiểu thư nói hẹn gặp ngài có việc, không phải hẹn hò."
Hoắc Tần Phong đột nhiên cau mày, đá vào chân Long Phi một cái, vẻ mặt lạnh tanh.
"Hẹn nào mà chả là hẹn, lắm chuyện."
"Vângg..g...!là hẹn hò."
Long Phi mím chặt môi, nghiêng người với dáng vẻ đau đớn "Mình chỉ nói sự thật thôi mà, từ lúc nào Hoắc tổng lại thích nghe những lời giả dối vậy, đã thế còn bắt đầu có biểu hiện lươn lẹo."
"Long Phi, đã đến 8 giờ chưa?"
"Mới 2 giờ chiều thôi thưa ngài!"
- ---------------
Nhà hàng Pháp.
7h45 phút tối.
Hoắc Tần Phong từ chiếc siêu xe Lamborghini bước ra bên ngoài.

Ngay từ chỗ đậu xe vào đến tận bên trong sảnh, nhân viên đã đứng sẵn thành hai dài nghiêm chỉnh cúi chào.

Trông thấy dáng vẻ mê người của Hoắc Tần Phong, cùng phong thái tổng tài đậm chất quý phái, sang trọng.

Đều khiến tất cả những người có mặt bên trong không khỏi trầm trồ ca ngợi.
Hoắc Tần Phong mặc một bộ vest màu đen cao cấp, kèm theo những phụ kiện đều là hàng được thiết kế riêng biệt, không thì cũng là phiên bản siêu hiếm.

Tóc tai vuốt ve các kiểu, còn không quên xịt thêm nước hoa quyến rũ chết người.
Đám nhân viên nữ lẫn thực khách phía dưới đều không khỏi tiếc nuối ngắm nhìn, rồi bắt đầu đem lòng ngưỡng mộ cô gái có được vinh dự dùng bữa cùng anh.

Tiếng bàn tán, xì xào náo nhiệt khắp xung quanh.

Ai cũng đều cho rằng cô gái đó cũng phải thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân, không thì cũng mỹ nữ nghiêng thành.
Hoắc Tần Phong bước theo quản lý lên trên tầng thượng đã được bài trí sẵn.

Toàn bộ không gian ở đó đều chìm đắm vào thế giới màu sắc của hoa và đèn, tạo nên một cảnh tượng đẹp mê hồn.


Giữa tầng thượng chỉ đặt duy nhất một bộ bàn ăn, được bài trí theo phong cách Tây u sang trọng, với hàng ngàn ngọn nến nhân tạo được thắp sáng từ bên ngoài cửa thang máy, vào tận phía bên trong.
Hoắc Tần Phong mỉm cười hài lòng, tiến đến ngồi vào ghế, tâm trạng đột nhiên có chút căng thẳng, nên liên tục đưa mắt nhìn đồng hồ.
Căn hộ của Bạch Uyển Đồng.
Cùng lúc đó, Nhược San cũng không kém phần nôn nóng, chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại.

Cô vội vàng vớ lấy một bộ đồ thể thao màu đen mặc vào, hấp tấp xỏ thêm đôi giày, rồi tiện tay quàng luôn chiếc khăn lên cổ.
Xong xuôi, cô tiến đến xách túi rác ra ngoài hành lang.

Lúc đi qua căn hộ của Nguyệt Dực, còn cố tình thò đầu nói vọng vào trong.
"Nguyệt Dực, tôi xuống dưới đổ rác, sẵn tiện chạy mấy vòng nha."
Phải mất 30 giây sau, Nguyệt Dực trên người choàng khăn tắm mới từ trong phòng bước ra.

Nhược San trông thấy cảnh bán nude của Nguyệt Dực, ánh mắt liền sáng lên vẻ mê muội.
"Woa! Hàng xịn đét luôn."
Nguyệt Dực cau mày khó chịu nhìn cô: "Còn chưa chịu đi sao?"
"Oh! Đi! Đi chứ." Nhược San giật mình gật đầu lia lịa, rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy biến vào bên trong thang máy.
Vừa quăng được túi rác vào thùng, cô liền gọi một chiếc taxi rồi tiến đến chỗ hẹn mà Hoắc Tần Phong đã nhắn tin.

Lúc đến trước cổng nhà hàng Pháp cũng đã 8 giờ 15 phút.

Trông thấy khung cảnh xa hoa trước mặt, Nhược San ngỡ ngàng đứng hình mất mấy giây.
Vì trót nói sẽ mời Hoắc Tần Phong dùng bữa, nhưng không nghĩ đến anh ta lại chọn loại nhà hàng thật quá mức xa xỉ như thế này.

Hoắc Tần Phong chỉ nghĩ đến cô thân là tổng giám đốc giàu có Bạch Lâm, chứ đâu biết rằng cô là đang bán mạng trả nợ cho Nguyệt Dực cơ chứ.

Hoàn cảnh nghèo khó như cô bây giờ, đào đâu ra trả nổi một bữa ăn ở đây.
Nhược San thở dài một hơi, mỉm cười vui vẻ.

Thôi thì vì Bách Tùng, cô đành bấm bụng dùng đến tài khoản riêng vậy.
Nghĩ xong, Nhược San lấy hết can đảm bước vào.

Nhưng vừa đến cửa, cô liền bị đám nhân viên tiến đến chặn lại.
"Xin lỗi thưa cô, cô muốn đi đâu ạ?"
Nhược San bất ngờ trước câu hỏi có phần vô duyên nên bật cười: "Ơ hay! Tôi muốn vào bên trong dùng bữa chứ đi đâu."
Một nữ nhân viên tên Lệ Mai, với dáng người như siêu mẫu và kiểu makeup đậm đà, từ góc đứng chào khách liền bước đến trước mặt Nhược San, khó chịu lên tiếng:
"Vậy cô đã đặt chỗ trước chưa? Hay cô có đến nhầm địa chỉ không? Vì đây là nhà hàng 5 sao, không phải là phòng tập thể hình thưa cô."

Thấy ánh mắt xem thường của nữ nhân viên đặt trên người mình, Nhược San mới sực nhớ ra dáng vẻ cô lúc này, trông không khác gì người vừa chui từ phòng tập ra, lại còn vắt thêm chiếc khăn trên cổ, trông đến là thảm hại.
Nhược San lại chỉ nhếch miệng mỉm cười:
"À! Ý cô nói đến bộ đồ này sao? Có nhà hàng nào yêu cầu không được phép mặc đồ thể thao đến dùng bữa không?"
Lệ Mai cố nén cục tức xuống, rướn cao mày phản bác: "Nếu như cô không đặt trước thì xin mời đi cho, chúng tôi không trực tiếp nhận khách."
Nói xong, gã nhân viên nam tiến đến có ý đuổi cô ra ngoài.

Nhược San liền hoảng hốt kêu lên: "Khoan đã! Bạn tôi đã đặt chỗ rồi, là tôi đi cùng họ tới đây."
Một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, là ca trưởng Thẩm từ phía sau bước lên, giở giọng đanh thép: "Bạn cô là ai? Đặt bàn nào? Cô có mang theo giấy tờ tùy thân chứ?"
"Người đó là Hoắc Tần Phong, chủ tịch tập đoàn AJP.

Còn đặt bàn nào thì anh ta không nói, chỉ bảo tôi đến sẽ có người đưa lên tận nơi."
Về giấy tờ tùy thân ư? Cô nói lừa Nguyệt Dực đi đổ rác, còn mang theo mấy cái đó làm gì.
Nhược San vừa dứt lời, cả đám nam lẫn nữ, già lẫn trẻ nhìn nhau bật cười.

Cứ như họ đang xem cô tấu hài vậy.
"Haha, xem này, cô ta tự nhận mình là bạn gái của Hoắc tổng sao? Thật là buồn cười."
"Thật không biết xấu hổ, ai đó cho cô ta mượn chiếc gương ngắm thử đi, xem bộ dạng của mình trông như thế nào."
"Ôi, tôi buồn cười chết mất thôi.

Sao lại có loại phụ nữ mặt dày trơ trẽn đến vậy, chắc chắn là đến phá rối đây mà."
Lệ Mai vén mái tóc xoăn của mình, rồi nhìn Nhược San với thái độ mỉa mai: "Này cô, cô nên biết điều thì tự mà rời đi.

Nếu không để Hoắc tổng trông thấy, không khéo còn bị ngài ấy ném ra ngoài đấy."
"Đúng vậy! Hôm nay ngài ấy có hẹn cùng bạn gái, cô làm như thế này là không được đâu."
Tâm trạng Nhược San bây giờ đã rất tức giận, nếu còn để Hoắc Tần Phong chờ thêm nữa, không khéo lại bị anh ta ném ra ngoài thật.

Mà cũng tại Hoắc Tần Phong chết dẫm, kiếm đại một nơi nào đó là được rồi, bày đặt Pháp với chả Mỹ, cuối cùng để bọn họ khinh thường cô như thế này đây.
Không muốn phí thời gian thêm nữa, cô đành bấm số gọi điện cho Hoắc Tần Phong..