Bảo Bối Háo Sắc Làm Bảo Mẫu

Chương 7



_ Asics, Asics!

_ Sao?

_ Cho tôi mượn điện thoại gọi một chút.

_ Cứ tự nhiên.

Nghe được có tiếng người vào cửa, Kha Xảo Oa ở phòng khách liền thò đầu ra. Vừa thấy đến anh, cô liền mỉm cười ngọt ngào. Alex khóe miệng giương lên cười lại nhìn cô.

_ Nhưng tôi muốn gọi điện thoại quốc tế.

Cô ngượng ngùng nói.

_ Không sao! Cô cứ gọi đi!

_ Cám ơn.

Cô lại nở nụ cười sáng lạng, phất phất tay.

_ Khi tôi về nhà sẽ tả tiền lại cho anh.

Lý Tư tiến lên tiếp nhận áo khoác của thiếu gia, thay anh treo lên, trong tai nghe được bọn họ nói chuyện, không khỏi ngẩn ngơ.

_ Không cần.

Alex buồn cười trả lời nhưng cô gái kia sớm đem đầu rụt trở vào, anh cười lắc đầu, thấy vẻ mặt Lý Tư có vẻ hoang mang.

_ Làm sao vậy

_ Tiểu thư gọi thiếu gia là…?

_ Asics.

Anh có chút bất đắc dĩ cười cười.

_ Tôi biết, cô ấy là cố ý. Tôi từng sửa lại nhưng cô ấy vẫn không chịu sửa.

Hai mắt Lý Tư trừng lớn hơn nữa, nhìn thiếu gia đi vào phòng khách. Trong lòng càng thêm cảm thấy căn bản không cần liệt kê mấy điều kiện kia ra đâu? Ông hoang mang đi theo thiếu gia vào phòng khách, chỉ nhìn thấy Oa Oa tiểu thư đem điện thoại để cách lỗ tai rất xa. Từ điện thoại truyền đến tiếng la của một người phụ nữ. Âm thanh kia lớn đến ngay cả ông đứng ở cạnh cửa cũng có thể nghe được.

_ Mày đúng là đứa bất hiếu. Ta muốn lột da mày! Dám đem mẹ mày nhốt vào phòng rồi chạy trốn hả? Ta bất quá chỉ nói mày hai, ba câu, mày… mày… mày…

_ Không chỉ hai, ba câu đâu…

Cô lẩm bẩm nho nhỏ oán giận.

_ Mày nói cái gì? Mày đừng tưởng rằng mày nói nhỏ giọng ta không nghe thấy. Mày rốt cuộc đang ở nơi nào? Một tháng không gọi điện thoại về. Ta là mẹ mày nha, mắng mày hai, ba câu không được à?

_ Dạ! Dạ! Dạ!

Oa Oa thở dài, ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt ngây ngốc của Alex. Nghĩ rằng dù sao anh nghe cũng không hiểu tiếng Trung, nhịn không được đem điện thoại nhét vào trong tay anh, không tiếng động mỉm cười mở miệng.

_ Giữ giúp tôi một chút!

(Di Di: chị không biết là Bart lão gia đã bắt cả Bart gia học tiếng Trung sao? Mấy anh không chỉ nghe hiểu mà còn ngồi tám vs chị bằng tiếng Trung ấy chứ @.@)

Alex không tự chủ được cầm điện thoại. Sau đó nhìn cô biến mất ở cửa, trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng mắng liên tục của mẹ cô.

_ Mày nghĩ mẹ mày mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra mày dễ lắm sao? Mày cho rằng mày giống như trứng thúi một phốc là ra sao? Mày nghĩ con có thể đi ra ngoài vứt bỏ, trở về nhặt được sao? Dám làm ra đủ thứ chuyện, ta đây là mẹ mày cực khổ nuôi lớn mày…

Hiện tại anh đã hiểu được cô gái này vì sao lại nói nhiều như vậy. Xem ra chín trên mười là do di truyền mà ra. Đang lúc anh còn đang so sánh khả năng nói nhiều của Oa Oa cùng mẹ cô thì đã nhìn đến Kha Xảo Oa cầm trong tay một cái khay trở về, đặt mông ngồi xuống ở trên sô pha. Sau đó cầm khay bánh ngọt cùng thức uống nóng để trên bàn. Rót một ly cho Lý Tư, một ly ình rồi sau đó mới lại rót một ly đưa cho anh.

_ Cám ơn!

Cô mỉm cười không tiếng động cầm lấy điện thoại về. Cầm lấy ly thức uống nóng kia, anh vẫn là có chút ngốc ra, tiếng người phụ nữ trong điện thoại vẫn rít gào không ngừng.

_ Mẹ mày chỉ hi vọng mày kết hôn sớm một chút thì có gì là sai hả? Mày năm nay hai mươi tám rồi. Là hai mươi tám chứ không phải mười tám biết không? A Hoa bên nhà cũng bằng tuổi mày mà đã có ba con rồi kìa?

_ Ngay cả có người yêu cũng không có.

Cô cùng mẹ nói ra cùng lúc một lời. Sau đó thở dài thật mạnh, lại nhìn đến Alex. Tuy rằng anh nghe không hiểu nhưng chắc vẫn hiểu mẹ cô mà nói sẽ nói tới sáng mai? Cô bất đắc dĩ mỉm cười, cấm lấy bánh quy đưa cho anh. Anh ngồi xuống ở bên người cô, hai người cùng nhau cầm trà nóng, ngồi ở trên sô pha, nghe mẹ cô mắng.

_ Rõ ràng đã nói với mày thầy tướng số đã nói là không thể cho người ta mượn tiền. Mượn thì sẽ không lấy lại được vậy mà mày vẫn ngoan cố ượn. Kết quả sao hả? Muốn làm người tốt việc tốt sao? Ta làm sao có thể sinh ra một đứa con gái vô dụng đến vậy hả trời? Uy, ông già kia, sao lại giật điện thoại của tôi?

_ Đừng ồn nữa!

Tiếng cha trầm ổn vang lên. Tiếp theo đó tiếng của mẹ liền biến mất. Cô nghe tiếng hai mắt sáng ngời, tinh thần rung lên, giống như là a tì trong địa ngục được thoát li khổ ải, đem điện thoại lại gần bên tai.

_ Cha?

_ Ừ!

Kha ba lên tiếng, mở miệng hỏi.

_ Con đang ở đâu?

_ Ở Phí thành nước Mỹ.

Cô liếc mắt nhìn Alex bên cạnh một cái, sau đó nói.

_ Nhà của bạn con.

_ Trên người có tiền không?

_ Hoàn hảo.

Không muốn làm cho cha lo lắng, cô lập lờ nói. Kha ba nghe vậy trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó nói.

_ Con làm mất ví tiền rồi phải không?

_ Hả?

Oa Oa sửng sốt, chột dạ một chút, làm sao cha lại biết.

_ Ngân hàng báo con đến làm thủ tục mất giấy tờ.

Thì ra là thế, cô sớm nên biết sau khi cô mất tích, cha nhất định sẽ tra cô đang ở đâu.

_ Cho cha địa chỉ. Cha nhờ chú đi rước con.

Cô vươn ngón trỏ vờn theo từng đường nét trên đồ thủy tinh trên bàn, lẩm bẩm nói.

_ Không cần! Hai ngày nữa con sẽ đến tìm chú.

Kha ba lại trầm mặc một hồi lâu, mới nói.

_ Con đừng làm phiền bạn bè của mình quá!

_ Con biết mà!

Cô gật gật đầu.

_ Bên kia cũng là tối rồi. Con ngủ sớm đi! Rảnh thì gọi về báo bình an.

_ Dạ ba. Bye bye!

Cô tắt máy, liếc mắt ngắm anh một cái, mỉm cười nói.

_ Cám ơn điện thoại của anh!

_ Không có gì!

Alex uống một hớp trà nóng. Oa nhi cũng uống một ngụm trà nóng cùng anh ngồi ở trên sô pha ngẩn người. Lý Tư không biết khi nào đã không thấy, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng. Một chén trà hương thơm ngào ngạt, bên tai được nghe tiếng nhạc du dương, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách khiến tâm tình dần dần lắng xuống. Không biết có bao nhiêu lâu đã chưa có lại cảm giác ưu nhàn thế này. Đặc biệt, vừa trải qua một trận oanh tạt mệt nhọc kia, loại điềm tĩnh này lại làm cho người ta quý trọng không thôi. Sau một lúc lâu, anh nhìn chén trà kia đã thấy được đáy, mới mở miệng hỏi.

_ Đây là cái gì trà?

_ Long nhãn gừng mẫu trà.

Cô đang cầm ly trà gừng cuối cùng nói.

_ Thời tiết lạnh thế này, lại bắt đầu trời mưa, lúc chiều tôi với Lý Tư đi mua đồ liền thuận tiện mua cái này luôn. Trà này có thể phòng bệnh cảm, anh không ngại chứ?

_ Ừ!

Anh lên tiếng, sau đó lại hỏi.

_ Tyre cùng Knight đâu?

_ Ở trong phòng, đang ngủ.

Oa Oa lại uống một ngụm trà, liếc nhìn anh một cái. Anh ăn cơm chưa?

_ Chưa ăn.

_ Để tôi đi làm cơm cho anh.

Cô đứng dậy, vỗ nhẹ đầu vai anh hai cái. Anh đang cầm trong tay trà gừng ấm áp, nhìn cô rời đi, trong lòng lại ấm hẳn lên, nụ cười cũng không ngờ mà hiện ra.

{thiendi18.wordpress }

Mang theo một ly cà phê, ghé vào cửa sổ lầu hai, cô cúi đầu nhìn xe cộ chạy qua trên đường. Mùa thu đến, những chiếc lá vàng óng ánh của hàng cây bên đường bắt đầu rơi rụng, bay xuống mặt đường. Mỗi khi có xe chạy qua sẽ cuốn chúng bay cuồn cuộn. Lá bay lên rồi sau khi xe chạy qua lại bình yêu hạ xuống. Một đôi ông bà lão nắm tay nhau đi dạo trên đường, phía sau dắt theo một chú chó.

_ Này, chó con!

Cô giơ tay lên, mỉm cười vẫy vẫy chú chó kia. Chó con nhìn thấy cô, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay lại đầu tiếp tục đi theo chủ nhân.

_ Bye,bye!

Cô lại cố tình đưa tay vẫy vẫy sau đó tiếp tục dựa vào thành cửa sổ.

_ Nếu như cô không vội đi New York có thể ở đây thêm vài ngày nữa.

Vừa hết hai ngày, anh liền đưa cô tiền lương rồi nói những lời này. Bởi vì ở khách sạn phải trả tiền, cô lại muốn ở lại chơi thêm một thời gian. Dù sao cũng không có chuyện gì, hơn nữa mấy ngày nay ở chung, cô cũng cảm thấy có nhiều cảm tình. Tuy rằng trên danh nghĩa anh là ông chủ của cô nhưng cô cùng anh ngược lại càng giống như bạn bè. Cho nên nghe anh nói như vậy, cô cũng liền thuận ý quyết định ở thêm vài ngày như là chuyến nghỉ phép ngắn hạn. Không cần lo lắng chỗ ăn chỗ ở, cô đi chơi thế này cũng không có áp lực gì. Mỗi ngày dạo đông dạo tây, mua đồ lưu niệm, chụp ảnh,…

Cứ nhiều ngày như thế, cô phát hiện anh ở một nơi rất hoàn hảo, bên cạnh lại có công viên. Mỗi buổi sáng, cô chạy ra đó tập thể dục. Những người thong thả đi dạo, cậu bé đưa báo nhanh nhẹn đạp xe qua, ngay cả con chó cũng có vẻ rất hạnh phúc.

Một chiếc xe chạy đến, dừng ngay cửa phòng. Cửa mở, người đàn ông đi xuống xe. A, người đàn ông này quả thật rất thích hợp mặc tây trang. Cà phê, lá rơi, người đàn ông, xe, thật rất giống như trong quảng cáo. Cô không tự chủ được nở nụ cười, sau đó mới phát hiện tư thế anh thoạt nhìn có chút kỳ quái. Đúng rồi, gười đàn ông này trong lúc làm việc sẽ không thấy bóng người, liên tục vài ngày đều tăng ca đến hơn mười một giờ mới về. Sao hôm nay mới giữa trưa là đã về rồi? Lại cứ như người máy.

_ Hi, Asics!

Cô tò mò gọi anh, vẫy tay với anh. Anh nghe tiếng ngẩng đầu sau đó vẻ mặt thống khổ đưa tay lên gáy rên nhỏ một tiếng.

_ Oa, không thể nào.

Oa Oa sửng sốt, vội vàng buông cà phê, chạy xuống lầu. Lý Tư đã mở cửa, đang giúp Alex cởi áo khoác.

_ Anh có khỏe không?

Cô đi theo bên cạnh anh.

_ Vốn là hoàn hảo.

Anh thống khổ nhìn cô.

_ Cho đến khi cô gọi tôi.

_ A, thực xin lỗi nha.

Cô rụt một chút, ngượng ngùng cười cười, sau đó lại nhịn không được nói.

_ Tôi thấy anh rất lạ. Hình như anh có chuyện gì phải không?

_ Bác sĩ nói cơ bắp cổ bị chuột rút.

Anh bước đi lên lầu, ngồi ở trên giường, gương mặt đẹp trai có chút vặn vẹo.

_ Anh đi khám rồi sao? Có thuốc không?

Anh lấy từ túi ra một bịch thuốc, nhúc nhích một chút liền đau đến chảy cả mồ hôi. Lý Tư rót một ly nước, Oa Oa thay anh lấy thuốc.

_ Thuốc giảm đau! Thuốc hạ sốt!

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn anh, buồn cười đứng dậy đi đến phía sau giường anh.

_ Chờ một chút, để tôi xem một lát.

_ Nhìn cái gì?

Anh còn không chưa hỏi xong, liền cảm giác được cô kéo áo anh ra, xem xét vai gáy anh.

_ Ha, anh bị sái cổ rồi.

Oa Oa vừa thấy không khỏi bật cười.

_ Bị sái cổ?

Anh nghe không hiểu, vẻ mặt hoang mang.

_ Chính là do tư thế ngủ không tốt.

Cô biết cười anh như vậy thật không đúng, nhưng vẫn nhịn không được cười nói.

_ Mỗi khi anh cố vận động, vừa động sẽ đau, bả vai còn cứng ngắc giống hệt như tảng đá đúng không?

_ Tôi ngủ rất tốt mà!

Anh nhíu mày lẩm bẩm.

_ Tốt mới là lạ.

Oa Oa dương dương tự đắc nhíu mi, đi đến trước mặt anh, lấy thuốc cho anh uống.

_ Anh bị nghiện làm việc, nhất định gối để nằm rất cao, lại nằm úp sấp ngủ. Buổi tối ngủ lại không xoay người, đúng hay không? Nhạ, anh uống thuốc trước đi, không cần lộn xộn, ngồi là tốt rồi, cũng đừng nằm xuống. Tin tôi đi, nằm xuống sẽ đụng đến cơ bắp gáy, sẽ làm anh thống khổ. Lý Tư, đi cùng cháu ra ngoài mua tí đồ được không chú?

_ Cô muốn đi mua cái gì?

Anh bất an nhìn cô.

_ Thứ tốt.

Cô le lưỡi đối với anh, làm cái mặt quỷ, sau đó ôm lấy tay Lý Tư, vui vẻ cười đi ra ngoài.

Thứ tốt gì đây? Anh không thể tin tưởng nhíu mày, cầm lấy cốc nước nuốt thuốc. Không cẩn thận lại đụng đến gác, tác động đến cơ bắp, nhất thời làm cho anh đau đến muốn chảy nước mắt. Đáng chết, anh mới vừa ở bệnh viện rõ ràng đã chích thuốc giảm đau. Sao một chút hiệu quả của không có? Buổi sáng lúc rời giường, vốn chỉ có đau nhức, anh nguyên tưởng rằng vẫn còn tốt lắm. Ai biết lại càng ngày càng đau, đến mười giờ, anh cơ hồ không thể quay đầu, đành phải đến bệnh viện bên cạnh công ty khám. Anh còn tính hôm nay đi ra khảo sát công trình, hiện tại cổ động không còn năng động. À mà đúng rồi với bộ dạng này mà anh còn dám lái xe về nhà mà không gây ra tai nạn công nhận đó cũng là một kì tích. Như thế cũng tốt. Mấy ngày sau, anh có thể được nghỉ phép. Đáng giận, thực là làm anh đau muốn chết.

_ Oa Oa tiểu thư, chuyện này không tốt lắm!

_ Yên tâm, không có việc gì đâu mà chú.

_ Cô xác định chứ?

_ Đương nhiên xác định, chú đừng lo lắng. Nào đến đây, cầm giúp cháu một lát.

_ Không phải, tiểu thư, tôi thấy chúng ta vẫn là…

Lý Tư muốn ngăn cản cô nhưng Oa Oa sớm cao hứng cầm chiếc túi của cô lên lầu. Ai, quên đi, xem ra, ông chỉ có thể tin tưởng sự cam đoan của cô. Huống hồ, anh cũng có nghe qua loại phương pháp trị liệu Đông Phương này, nghe nói rất hiệu quả. Vì thiếu gia cầu nguyện yên lặng một chút, ông liền ôm túi thảo dược trong tay, chiếu theo tờ giấy ghi phương pháp, đi vào phòng bếp hầm hầm nấu nấu.

_ Hi, tôi đã trở về, anh có khỏe không?

_ Ừ!

Anh vẻ mặt đau khổ, duy trì tư thế nhìn cô.

_ Trong tay cô cầm gì thế?

_ Không có gì, chỉ là một vài vật nhỏ mà thôi.

Cô cười cười nhìn anh, ngồi vào một bên, đem túi đồ đặt lên bàn.

_ Một ít vật nhỏ?

Vừa mới bắt đầu nhìn đến vài thứ kia, anh vốn đang có chút hoang mang. Thẳng cho đến khi cô xuất ra một loạt kim châm, Alex nháy mắt trừng lớn mắt, có chút hoảng sợ uy hiếp cô.

_ Đó là cái gì? Cô lấy kim ra làm cái gì? Đừng nói tôi là cô sẽ dùng cái kia…

Cô không để ý tới sự uy hiếp của anh, cầm những kim châm đã xếp xong xuôi đến gần anh, mỉm cười nói.

_ Yên tâm, sẽ không sao đâu. Tôi từ nhỏ đã cùng ông nội học châm cứu. Đây là y học cổ truyền của chúng tôi, rất lợi hại đó.

_ Đứng lại, đừng tới gần tôi! Đứng lại!

Anh đã từng nghe qua châm cứu nhưng anh tuyệt đối không muốn thử. Nhất là do cô thử.

_ Đừng sợ, sẽ không đau đâu.

Cô đứng ở trước mặt anh, hí mắt cười hỏi.

_ Hay là anh sợ bị kim châm?

Mắt thấy cô càng dựa vào càng gần, anh liền bắt lấy tay cô, không cho cô tới gần.

_ Tôi không sợ châm, tôi sợ cô.

_ Ôi, vinh hạnh quá nha.

Cô ha ha nở nụ cười sau đó thu hồi khuôn mặt tươi cười, trấn an anh nói.

_ Đừng lo, tôi có giấy phép hành nghề mà.

_ Thật sự?

Anh hồ nghi trừng mắt nhìn cô.

_ Giả.

Nhưng để làm cho anh an tâm, cô vẫn không đỏ mặt, khí không suyễn gật đầu. Tay nghề của cô ở nhà là tệ nhất nhưng môn châm cứu này là một trong những môn cô học giỏi nhất. Ngay cả cha cũng đồng ý với khả năng của cô, cô chỉ là lười đến viện y học thi cấp bằng mà thôi.

_ Anh yên tâm, thật sự sẽ không đau. Những châm này đều là châm vô trùng, không bị bệnh lây nhiễm đâu. Hơn nữa châm cứu bình thường vừa có thể cải thiện bị sái cổ vừa có thể thông mạch máu. Bằng không thì anh cứ cho tôi châm thử một cái đi, nếu đau đớn ở gáy anh hoàn toàn không có cải thiện, tôi liền dừng tay,ok?

Anh không tin cô lắm nhưng cứ nghĩ đến loại đau đớn này sẽ theo anh suốt mấy ngày liền do dự suy nghĩ. Thấy anh lo lắng, cô nhìn anh, mở miệng nói.

_ Tin tôi đi!

Tin tưởng cô? Nhìn cô gái này, Alex chần chờ một chút, trên mặt cô biểu tình thập phần tự tin, một chút cũng không có ý đùa giỡn.

_ Châm thứ nhất.

Anh nghe được chính mình mở miệng, hoảng sợ nhưng thấy miệng cô nở ra nụ cười, tim liền đập liên hồi. Quên đi, một châm thì một châm, anh nghĩ anh có thể chịu được.

_ Anh sẽ không hối hận đâu.

Cô cùng anh cam đoan. Anh buông tay cô ra, ở trong lòng âm thầm thở dài.

_ Tốt lắm, trước hết anh cởi quần ra đi!

Di Di: đau gáy châm cứu ở dưới @.@ Oa Oa chị thiệt là …

_ Cởi quần?

Anh ngẩn ra, giương mắt nhìn cô, anh có nghe lầm hay không?

_ Đúng, cởi quần.

Khuôn mặt nhỏ của Oa Oa có chút ửng đỏ nói.

_ Yên tâm, tôi không có ý gì, chỉ là có chút huyệt đạo ở trên đùi. Anh đang mặc tây trang, không tiện lắm.

Ok, anh bắt đầu cảm thấy trò châm cứu này khá thú vị. Khóe miệng lộ chút cười, anh ngoan ngoãn nghe theo lời cô.

_ Tôi nghĩ tôi cần cô giúp.

_ Sao?

_ Tôi không thể xoay người.

Anh nhíu mày nói.

_ Làm phiền cô cởi ra giúp tôi.

Cô hai mắt mắt trợn lên, sau đó chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nanh ở nháy mắt biến hồng, có chút bối rối lui từng bước.

_ Tôi… Ách, này không tốt lắm đâu? Tôi… Tôi đi tìm Lý Tư tốt hơn…

Oa Oa muốn chạy, anh lại đưa tay bắt lấy cô, đem cô kéo lại đây, không cẩn thận tác động đến cơ bắp gáy, anh thét lớn một tiếng, Oa Oa nghe tiếng không dám động đậy nữa.

_ Anh có khỏe không?

_ Hoàn hảo.

Anh cắn răng nhịn đau.

_ Làm thì làm nhanh một chút. Đừng làm cho tôi thay đổi chủ ý.

Thấy anh đau đến ra mồ hôi lạnh, Oa Oa cắn răng một cái, ngẫm lại dù sao khi châm cũng sẽ nhìn đến. Cô bắt tâm bình ổn lại, bắt chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, đỏ mặt cúi đầu giúp anh cởi quần dài.

Di Di: anh cũng là hạng BT ngầm =))

Oa, nguyên lai anh mặc quần tứ giác, cô còn tưởng rằng anh sẽ mặc quần tam giác nữa chứ.

_ Đẹp lắm sao?

Thấy cô nhìn chằm chằm vào quần lót quên muốn đứng dậy, anh buồn cười hỏi.

_ Hả? Cái gì?

Cô ngẩng đầu, một trận ngây ngốc.

_ Quần lót.

Anh nói.

_ Tôi… tôi không có nhìn!

Oa Oa đỏ mặt bác bỏ, vội vàng đứng lên, cầm quần dài của anh treo trên ghế. Cô không nhìn có quỷ mới tin, Alex tâm tình hảo cơ hồ đã quên đau đớn.

_ Kế tiếp thì sao?

_ Ngồi xuống.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó bắt chính mình đừng theo dõi nơi đó của anh nữa. Cô vừa lấy kim châm lau qua bông rượu giải độc vừa ngồi xuống nhỏ nhẹ.

_ Hít sâu, thoải mái.

Anh hít sâu nhưng lại cứng ngắt như hòn đá.

_ Bình tĩnh lại nào!

Cô ngẩng đầu nhíu mày nói.

_ Xin lỗi!

Anh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô nói.

_ Có người muốn châm kia vào tôi thật sự tôi không bình tĩnh được.

Cô bất mãn trừng mắt anh, lại ngắm thấy tay phải anh nắm chặt thành quyền đặt bên người. Lúc này mới phát hiện anh thật sự khẩn trương, không phải cố ý.

_ Được rồi.

Cô ngồi xếp bằng ngồi dưới đất buông châm nói.

_ Kỳ thật lấy tay kìm huyệt đạo cũng có thể làm cho cơ bắp giãn ra. Chỉ là hiệu quả kém hơn một chút.

Sao không nói sớm? Có điểm hoài nghi cô là cố ý nhưng anh vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

_ Tốt lắm, cô dùng tay là được rồi!

Oa Oa nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, đưa tay nhấn vào kìm huyệt đạo, vừa làm vừacùng anh nói chuyện.

_ Này, ông chủ…

_ Đừng gọi tôi là ông chủ.

Anh thản nhiên mở miệng chặn lời cô.

_ Sao?

Cô trước kia cũng gọi anh như vậy mà, vì sao hiện tại lại không được? Ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh tựa hồ thực kiên trì, cũng không hỏi nhiều, nhún vai, tiếp tục hỏi.

_ Anh rốt cuộc là kinh doanh gì?

_ Địa ốc.

Anh trả lời, cảm giác được kiên gáy bên phải dần dần thoải mái rất nhiều, không khỏi nhắm mắt lại.

_ Địa ốc gì?

Cô ngẩng đầu nhìn anh cái nữa, thấy anh trầm tĩnh lại, khóe miệng mỉm cười.

_ Là công ty kiến trúc.

Anh nói.

_ Nha.

Oa Oa vụng trộm cười cười, buông tay ra hỏi.

_ Anh hiện tại cảm thấy thế nào?

_ Cái gì thế nào?

Cô vì sao buông tay? Anh mở mắt ra.

_ Này a.

Tay Oa Oa chỉ chỉ đùi của anh. Nhìn thấy đùi mình không biết từ khi nào bị cắm một cây kim châm, anh hoảng sợ, phản xạ tính tưởng rụt chân lại nhưng cô đã ngăn đầu gối lại.

_ Này, đừng nhúc nhích, nếu kim bị gãy thì sao?

Cô mỉm cười ra tiếng cảnh cáo anh.

_ Cô…

Cô gái này từ khi nào đã châm kim vào chân anh?

_ Tôi đã nói tay nghề tôi tốt lắm mà. Anh thử coi lại gáy mình xem.

Anh hồ nghi giật mình nhúc nhích, nhất thời kinh ngạc nhìn cô. Gáy bên phải vừa mới còn đau đến hoàn toàn không thể nhúc nhích, thế nhưng giờ lại bớt đau cả nửa phần. Lúc đầu tay anh còn không nấc lên được giờ thậm chí có thể cử động chút chút.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, cô bật cười.

_ Tôi không lừa anh chứ?

Anh há miệng thở dốc, biểu tình hỗn hợp hoang mang cùng kinh ngạc, có chút nói không ra lời.

_ Bây giờ tôi châm cái kim thứ hai nha!

Cô cảm thấy có chút kiêu ngạo, nghiêng đầu hỏi anh. Anh không nói gì, sau một lúc lâu, mới có biện pháp phun ra bốn chữ.

_ Xin cứ tự nhiên.

Cô lấy ra kim châm thứ hai, cắm ở anh huyệt đạo phía sau đầu gối vừa nói.

_ Châm đâm vào nhập huyệt đạo sẽ nhói một chút. Đó cũng bình thường nhưng không nên cử động đến nơi châm kim.

Anh nhìn cô rất nhanh châm cây kim thứ hai vào. Lần này có ý thức nhưng chỉ cảm giác được chút đau, động tác cô rất nhanh, thoạt nhìn rất chắc chắn.

_ Đưa tay cho tôi!

Cô nói. Anh ngoan ngoãn đưa tay cho cô. Oa Oa cởi bỏ nút tay áo anh, xăng lên trên nhưng không cách nào xăng lên tới nơi cần châm. Cô từ chối một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ lại có chút phiếm hồng nhìn anh.

_ Tôi phải…

_ Cởi áo của tôi ra.

Anh nhíu mày thay cô nói tiếp, khoát tay chặn lại.

_ Xin cứ tự nhiên.

Nụ cười trên mặt anh thật sự là chán ghét. Oa nhi thở sâu, mặt đỏ tim đập vươn tay giúp anh cởi cravat, sau đó từng nút, từng nút cởi áo sơ mi ra. Ngực anh lộ ra một khối, lại một khối, cô một hoảng loạn, nhìn không chớp mắt theo dõi từng nút áo của anh, không dám liếc mắt nhìn ngực anh một cái. Nhưng lại không thể ngăn đến nhìn đầu ngực của anh, cơ bụng của anh lại làm cho cô hết hồn hơn.

Người đàn ông này không phải là thiếu gia nhà giàu sao? Làm sao có được sáu múi? Cô còn tưởng rằng sau ba mươi một trở thành bụng bia hết rồi chứ? Trời ạ, không biết sờ có cảm giác gì?

_ Cô mới nuốt nước miếng sao?

_ Không có!

Cô thì thào nói. Cô gái này có biết cô đang cầm sơ mi anh, hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh không?

_ Bằng không cô đang làm cái gì?

Alex buồn cười nhìn cô. Cô kích động lấy lại tinh thần, mặt đỏ tai hồng rút tay về, cực lực trấn định nói.

_ Quan sát huyệt đạo.

Anh nở nụ cười, không tin lời cô nói. Oa nhi chỉ cảm thấy hai gò má lửa đỏ nóng lên, nhanh chóng cởi áo sơmi anh, cầm châm đâm vào huyệt đạo nơi cánh tay. Tiếp theo châm liên tiếp vào cổ tay cùng lòng bàn tay anh. Cái này thì anh nhìn không cười nổi, nhìn châm trên tay, có chút đứng ngồi không yên.

_ Nhiều lắm không?

_ Không đâu.

Cô liếc mắt nhìn anh, thấy anh khẩn trương, nhịn không được vừa cười ra tiếng.

_ Anh nhúc nhích gáy xem còn đau không?

Anh giật giật đầu vai, kinh ngạc phát hiện hình như hoàn toàn không đau. Cái loại đau đớn khủng khiếp kia liền hoàn toàn biến mất.

_ Wow!

Anh sợ hãi, nở nụ cười.

_ Đúng vậy!

Cô cười nhìn anh, sau đó nói.

_ Có thấy ngưỡng mộ cách thức gia truyền tổ tông truyền lại của người Trung Quốc tôi chưa?

_ Có.

Anh gật đầu.

_ Nói cám ơn.

Cô kiêu ngạo nhíu mày.

_ Cám ơn.

Anh nghe lời cười nói.

_ Không khách khí.

Cô nhe răng cười, vui vẻ đứng lên, vỗ vỗ đầu của anh.

_ Tốt lắm, đợt trị liệu đại khái kéo dài hai mươi phút. Anh đừng lộn xộn nha, tôi đi xuống xem Lý Tư làm đến đâu rồi.

_ Hai mươi phút?

Anh sửng sốt.

_ Đúng, hai mươi phút, không thể lộn xộn nha.

Cô ở cửa quay người lại, cười nói.

_ A, đúng rồi, đã quên nói cho anh biết chuyện tôi được cấp giấy phép là lừa anh thôi.

_ Cái gì?!

Anh hồn phách đều dựng đứng lên.

_ Không thể lộn xộn nha.bye,bye!

Cô cười cùng anh phất phất tay, sau đó liền chạy biến đi. Anh chết đứng trên giường, muốn đuổi theo lại không dám động, nhưng không quá hai giây sau, anh lại bật cười. Quên đi, kỹ thuật cô thật sự tốt lắm, anh không còn đai nữa, cũng không đổ máu, hơn nữa anh kiên gáy đã được thả lỏng. Dù sao cũng không thiếu thịt để cô thử.

{thiendi18.wordpress }

_ Đây là cái gì?

Cầm lấy chén thuốc của cô đưa, anh tò mò mở miệng hỏi.

_ Rễ sắn, bạch thược, sinh gừng.

Tuy rằng biết anh nghe không hiểu, cô vẫn đem tên thuốc Đông y nói cho anh nghe.

_ Nó có thể giúp thư giãn gáy của anh. Uống nó xong, sau đó nằm úp xuống giường, đừng nằm gối.

Cô vừa nói vừa thay anh lấy kim châm ra, Alex phát hiện lúc cô rút kim, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, chỉ cảm thấy một trận thần kỳ. Uống hết chén thuốc có hương vị kì quái, tuy rằng cảm thấy kiên gáy không đau nữa, anh vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống giường. Nói thật, anh bắt đầu có thói quen cô muốn anh làm gì anh làm đấy.

Di Di: tốt đấy anh vk nói mình phải nghe ^^)

Oa nhi ngồi chồm hỗm ở trên giường, đem thuốc vừa nấu xong thấm ướt khăn, sau đó thoa ngoài da ở gáy anh, lại chậm rãi thay anh mát xa xương bả cùng cơ bắp bên cạnh. Anh thoải mái trầm tĩnh lại, nhắm mắt lại tò mò hỏi.

_ Sao cô học được những thứ này?

_ Ba tôi cùng ông nội của tôi, bọn họ là trung y, tôi từ nhỏ đi theo bọn họ học. Vốn định thi ngành y sau lại nghe được trung y cũng phải học giải phẫu, tôi quên luôn.

Cô mát xa huyệt đạo cùng cơ bắp trên lưng anh, chỉ cảm thấy một khối khối cứng rắn. Người này quả nhiên rắn chắc. Nhưng dáng người anh thật sự rất đẹp…

_ Không nên không nên, đừng suy nghĩ miên man……

Nhưng là, làn da anh lại mang đến cảm giác rất thoải mái nha!

_ Đừng loạn tưởng, đừng loạn tưởng……

A a, cô thật muốn đưa tay chạm vào sờ thử….

_ Không thể, không thể, Kha Xảo Oa, anh là bệnh nhân, là bệnh nhân, làm như vậy là không đạo đức……

Nhưng là cô cũng không phải thầy thuốc, trộm đạo một chút cũng sẽ không sao đâu…

_ Không được, sao cô lại giống nữ háo sắc thế nào?

Hả? Đó là đánh ngáy sao? Chợt nghe được thanh âm kia, cô sửng sốt một chút, từ từ phục hồi tinh thần lại, đưa mắt thăm dò nhìn anh, chỉ thấy anh cả người trầm tĩnh và đang ngủ.

_ Thật tốt quá, thừa cơ hội sờ anh vài cái cũng không sao?

Lòng cô cười trộm hai tiếng, hãy nhìn gương mặt tuấn tú lại có vẻ mệt mỏi của anh, cô bất động ngắm anh. Nhúc nhích cũng không dám, sau một lúc lâu, cô nâng tay lên, dịu dàng dúng đầu ngón tay lướt qua mặt anh.

_ Nghiện công việc! Có quầng thâm rồi này.

Ngồi ở trên giường ngóng nhìn anh, tuy rằng không muốn đánh thức anh nhưng cô hiểu được anh nằm sấp mà ngủ như thế, sẽ chỉ làm lúc anh tỉnh lại đau hơn mà thôi. Có chút tiếc nuối vẫy vẫy tay nói tạm biệt với cái mông của anh, cô cầm lấy i gói thuốc trên vai, lắc lắc anh.

_ Này! Alex…

_ Sao?

Anh buồn ngủ dày đặc lên tiếng trả lời.

_ Đừng nằm úp sấp, nằm đàng hoàng lại nào.

Cô dịu dàng nhắc nhở. Anh rên rỉ một tiếng, không nhúc nhích. Cô buồn cười nhìn anh, vẻ mặt khi rời giường của anh căn bản giống con anh như như đúc. Cô sờ sờ mặt anh, thúc giục nói.

_ Đừng lười biếng, anh nằm úp sấp ngày mai sẽ lại tái phát. Ngoan, nhanh chóng xoay người lại. Nằm tốt rồi tôi không phiền anh nữa.

Anh lẩm bẩm một câu nghe không rõ, mới nghe lời xoay người. Cô nhẹ nhàng thở ra, đắp mền cho anh, tay xoa xoa tóc anh, mới cười mãn nguyện bò xuống giường, rón ra rón rén thu thập mọi thứ. Lúc đi, cô dừng lại liếc nhìn anh một cái. Thấy anh ngủ say, một cỗ xúc động không hiểu làm cho cô vụng trộm đi vào bên giường, cúi người ở anh trên trán hôn nhẹ một cái.

_ Ngủ ngon nha! Chúc anh có giấc mơ đẹp.

Cô dịu dàng nói, sau đó xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nghe được tiếng cửa khép lại, Alex vừa buồn ngủ vừa cố mở mắt, anh đưa tay vỗ về nơi cô vừa hôn, trong lồng ngực một trận nóng. Cho tới bây giờ… chưa có người con gái nào hôn anh chúc ngủ ngon. Người cha nghiêm khắc lạnh lùng không có, người mẹ lãng mạn cũng không, người cha sinh ra anh cũng không có ấn tượng… Vẻ mặt của cô hiện lên trước mặt, khóe môi hiện lên một chút cười, anh biết hôm nay anh sẽ có mộng đẹp.