Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 15



“Lão đại, cậu ấy tỉnh rồi.” Lần đầu thấy lão đại của mình lo lắng như vậy, bác sĩ có chút khinh ngạc.

Nghe được bác sĩ nói như vậy, Du Tử Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi đi gọi nhà bếp làm cháo mang lên đây.”

“Vâng” bác sĩ gật đầu rời đi. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt từ từ tỉnh lại, Du Tử Vân nụ cười nhạt nhòa.Lúc Dạ Trầm Nguyệt mở mắt.Ý cười của Du Tử Vân trong nháy mắt biến mất. Dạ Trầm Nguyệt mê man nhìn xung quanh. Ngay khi cậu đưa mắt nhìn thấy Du Tử Vân thì giật mình trợn to mắt. Từ trên giường ngồi dậy

“Ngươi...”

“Làm sao, không nhận ra ta?.” Du Tử Vân cười nhấc tay muốn sờ đầu Dạ Trầm Nguyệt. Lại bị cậu né tránh.

“Ngươi đem ta mang tới đây làm gì? ta phải về nhà.” Dạ Trầm Nguyệt nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Du Tử Vân cũng không ngăn cản chỉ là mỉm cười nhìn Dạ Trầm Nguyệt đi ra cửa.

“Cánh cửa này phải mở bằng vân tay cho nên... Ngươi không đi ra ngoài được.” Mới vừa mới vừa đi tới cạnh cửa, đưa tay lên. Nghe được Du Tử Vân nói như vậy. Dạ Trầm Nguyệt có chút không tin, thử đưa tay đẩy cửa. Quả nhiên giống như Du Tử Vân nói, làm thế nào cũng không mở ra được.

“Ngươi cuối cùng là muốn thế nào?” Dạ Trầm Nguyệt sinh khí hướng Du Tử Vân quát.

“Ta không muốn thế nào cả, chỉ là muốn ngươi ở lại đây.” Du Tử Vân đứng dậy đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt, hắn cao 1m85 đứng cùng Dạ Trầm Nguyệt cao 1m70, quả thật không phải chỉ cao hơn một chút. Du Tử Vân cúi người nhìn mặt Dạ Trầm Nguyệt đỏ lên vì sinh khí. Từ từ đem mặt của mình tới gần. Dạ Trầm Nguyệt ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang đến gần mình. Dạ Trầm Nguyệt liền quay đầu né tránh.

“Bảo bối ngươi thật đáng yêu.” Du Tử Vân bị Dạ Trầm Nguyệt tránh né có chút khó chịu thế nhưng là lại bị bộ dáng của Dạ Trầm Nguyệt làm cho hắn chỉ biết cười khổ. Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, khuôn mặt đang tươi cười của hắn bỗng dưng biến thành không có cảm xúc. Dạ Trầm Nguyệt thấy vậy liền kinh ngạc nhìn hắn. Cửa bị mở ra, một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu trắng bước vào.

“Thiếu gia, thức ăn mà ngài muốn. Còn có Lý Ý ở phía dưới chờ ngài.”

“Đã biết, ngươi nói với hắn ta sẽ xuống ngay.” Du Tử Vân tiếp nhận mâm thức ăn trong tay nữ nhân.

“Vâng.” Nữ nhân quay người rời đi.

“Bảo bối đói bụng không, lại đây ăn một chút đi.” Du Tử Vân đem mâm thức ăn tới trên bàn bên cạnh giường.

“Thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.” Tuy rằng âm thanh Dạ Trầm Nguyệt rất nhỏ nhưng Du Tử Vân nghe thấy. Hắn chỉ cảm thấy trên đầu có thêm vài đường hắc tuyến.

Nhìn Dạ Trầm Nguyệt không định đi tới. Du Tử Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Đứng dậy, đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt, không để ý Dạ Trầm Nguyệt đang tránh né, kéo tay cậu đi tới bàn ăn. Đem Dạ Trầm Nguyệt ấn xuống ghế.

“Ngươi từ từ ăn, không đủ thì nhấn cái chuông ở đầu giường, đến lúc đó sẽ có người tới, biết không? Ta còn có chuyện phải đi ra ngoài một chút. Ngươi hảo hảo ở lại biết chưa.” Nói xong, Du Tử Vân cầm lấy một cái áo vest màu đen trên kệ mặc vào.

” Tự coi chính mình là xã hội đen, còn bày đặt mặc tây trang đen.” Mới vừa đi tới cạnh cửa, Du Tử Vân trong nháy mắt ngây người.

“Không lẽ chỉ có xã hội đen mới có thể mặc âu phục hay sao?” Du Tử Vân tự nói, mở cửa rời đi.

“Không ăn, tuyệt đối không ăn.” Đấu tanh tư tưởng rất lâu, cuối cùng Dạ Trầm Nguyệt vẫn là phải ăn.

“Là ai?.” Du Tử Vân mặt không thay đổi ngồi.

“Là Thẩm gia. Ta đoán có thể là Thẩm tiểu thư.”

“Thẩm gia sao? Hừ đem sự tôn trọng của ta biến thành như vậy, thực là không tồi a! Nếu như vậy Lý Ý ta muốn Thẩm gia ba ngày sau liền biến mất khỏi thế giới này. Còn cái kia, về phần sát thủ Huyết Quân, không phải tên kia rất yêu thích sao, đem y cho hắn đi.”

“Vâng. Ta lập tức đi chuẩn bị.” Du Tử Vân là một người vô tình cho dù là những người đã cùng hắn phát triểu sự nghiệp nhưng nếu như phản bội hắn, hắn sẽ cho bọn họ đối mặt với sự trả thù tàn bạo nhất. Lần này Trầm gia chỉ có kết cục là chết.