Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không chút cảm xúc của Nhiếp Tử Vũ một lồi lâu, Nhiếp Tử Phong nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
Sắt mặt Nhiếp Tử Vũ trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Không cần anh nhắc tôi!
Nhắc nhở cô trong mắt hắn chẳng qua chỉ là đứa trẻ mà không phải là một cô gái làm trong lòng cô bực bội khó chịu, hơn nữa càng cảm thấy mệt mỏi hơn, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đầu rất đau.
- Em mệt rồi, em muốn đi ngủ, anh có thể để cho em vào không?
Cô vô lực hỏi.
Nhìn cô lúc này hai mắt thì tối sầm, dáng vẻ mệt mỏi, lòng Nhiếp Tử Phong thắt lại, cơn giận trong lòng hắn cuộn trào, lòng ngực phập phồng bất định.
- Em và người con trai kia có quan hệ thế nào? Các người làm gì vậy, tại sao trễ như vậy mới về nhà?
Gần tối là Lãnh Duy Biệt, đêm khuya lại là một người đàn ông khác!
Vừa nghĩ tới những việc cô có thể làm, lửa giận trong lòng Nhiếp Tử Phong lại bốc lên, bực tức vô cùng.
Nhiếp Tử Vũ không ngu ngốc đến mức không biết câu hỏi của hắn có ý gì, rõ ràng là cô có thể quang minh chính đại nói rõ lý do nhưng nghĩ tới chuyện hắn với Quan Duyệt, cô tức giận vặn vẹo sự thật.
- Một nam một nữ, anh cho rằng còn có quan hệ gì hả?
Không để ánh mắt sắt bén của hắn làm ảnh hưởng, Nhiếp Tử Vũ buông tuồng trả lời.
- Chết tiệt!
Câu trả lời của cô làm Nhiếp Tử Phong kích động, cô không chỉ không che giấu mà ngược lại còn thẳng thắng như thế! Nhất thời, vầng tráng quang khiết nổi đầy gân xanh, sắc mặt khó coi có thể hù chết được người khác.
Nghĩ đến việc cô bị người con trai khác đặt dưới người, tình nguyện khom lưng phục vụ thì sự thô bạo trong người hắn lập tức tăng lên, nội tâm dã thú đè nén trong người cuối cùng cũng bị phá vỡ mà xông ra ngoài.
- Nhiếp Tử Vũ, em chỉ mới mười lăm tuổi, tại sao lại có thể quan hệ trai gái bừa bãi như vậy chứ!
- Chỉ cho phép anh được làm loạn mà không cho tôi được chơi đùa hay sao? Dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa bây giờ xã hội cũng đã cởi mở lắm rồi, nam nữ hoan ái cũng giống như ăn cơm mà thôi.
- Không được!
Nghe cô đem chuyện "nam nữ hoan ái" nói một cách nhẹ nhàng như vậy, tỏ vẻ đó không phải việc đáng lo, Nhiếp Tử Phong giận dữ. Hắn đưa tay ra nắm lấy vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng phân phó:
- Bắt đầu từ ngày mai em đi đâu cũng là do anh đưa đón, anh không cho phép em cùng với người con trai khác làm loạn, có nghe hay không?
Nhận ra được giông tố trong đáy mắt hắn, Nhiếp Tử Vũ ngập ngừng cắn chặt môi dưới, mặc kệ sự kiềm chế hung hăng của hắn, lạnh nhạt nói:
- Tùy anh!
Nói xong, cô liền quay người bỏ chạy lên lầu.
Nhìn bóng dáng cô vội vàng biến mất ở góc cầu thang Nhiếp Tử Phong tức giận đấm vào cánh cửa.
- Chết tiệt!
Hắn khẽ nguyền rủa, vẻ mặt tức giận làm người khác phát khiếp.
Vốn cho rằng Nhiếp Tử Phong nói là nói thế thôi, lại không ngờ hắn thật sự bắt đầu tiến hành kế hoạch của hắn. Mỗi sáng sớm hắn đều tự mình đưa cô đi học rồi mới đến công ty, mà mỗi khi tan học bóng dáng hắn lại cứ xuất hiện trước cửa trường.
Vì thế, Nhiếp Tử Vũ hối hận về lời nói rất kiên quyết của mình.
Bởi vì không muốn để cho hắn phát hiện chuyện cô đi làm thêm nên Nhiếp Tử Vũ đã nhờ người xin cho cô nghỉ 3 ngày liên tục. Nhưng cô biết nếu như tiếp tục làm như vậy thì cũng không giải quyết được gì nên định sẽ nói thật với Nhiếp Tử Phong.
Sau khi tan học, tại sân trường.
- Hôm nay vẫn muốn tớ giúp xin nghỉ hay sao?
Hứa Á mỉm cười nhìn vẻ mặt buồn rầu của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt mang theo sự say mê. Hắn với Nhiếp Tử Vũ mặc dù là bạn cùng lớp 2 năm nay nhưng mãi đến khi cô đi làm thêm thì hai người mới có tiếp xúc.
- Ừ!
Nhiếp Tử Vũ gật đầu, trong lòng suy nghĩ xem tối nay sẽ phải nói thế nào với Nhiếp Tử Phong.
Hứa Á nhìn Nhiếp Tử Vũ, trên gương mặt thanh tú có chút ửng hồng, cậu ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng dừng lại và nắm lấy tay Nhiếp Tử Vũ.
- Vũ Vũ!
Lúc Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ta, Hứa Á hít một hơi thật sâu, nói:
- Tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của tớ không?
Nói xong, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt ửng đỏ.
Đáp lại đôi mắt tràn ngập yêu thương của hắn, Nhiếp Tử Vũ chỉ sửng sốt, im lặng một lúc. Và khi nàng trả lời, đó lại là một câu trả lời lạnh lùng vô cùng.