"Hạ Như Nguyệt, em về nước cũng không báo anh, lại còn xảy ra chuyện như vậy"
Mấy đứa kia vừa rời đi để lại bầu không khí yên tĩnh cho Như Nguyệt thì lại có người phi vào phòng bệnh làm phiền cô. Người đó là Tùng Dương, người luôn âm thầm bên cô mấy năm nay.
"Anh Dương, sao anh biết em ở đây"
Hắn không nói gì hết, rưng rưng nước mắt rồi chạy lại ôm chầm lấy cô mãi không buông.
"Bỏ em ra, anh làm đau em rồi đấy"
"Anh xin lỗi, anh...."
"Làm sao anh biết mà đến đây"
"Thuận báo anh á"
"Uhm, con nhỏ này, đã bảo kh được nói cho ai"
"Đồ ngốc này, sao lại tự mình mạo hiểm thế chứ"
"Em không sao, tối nay bọn nó mở tiệc ở đây á, anh đến đi. Sáng mai em về paris"
"Mở tiệc trong bệnh viện á"
"Thật ra đây là khu vip mà, các phòng đều có cách âm, với lại là nhà mấy đứa nó cũng đầu tư xây dựng vào đây, nên ok"
"uhm"
"Thôi anh về đi, để em nghỉ ngơi, đừng nói với bố mẹ em nhé"
"uhm, nghỉ đi, anh đi thăm Nguyễn Tổng"
"Sao anh lại biết anh ta nữa"
"Truyền thông đăng tin rồi đồ quỷ ạ, mở điện thoại ra xem đi. Anh đi đây"
Căn phòng lại dần trở nên im ắng, Hạ Như Nguyệt tò mò cũng mở điện thoại ra xem, khắp các trang mạng đều đăng hình ảnh đã tìm thấy nạn nhân sau vụ nổ ô tô ở núi Nghi Sơn, hiện nạn nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại do bị chấn thương vùng đầu, gãy xương bả vai và bị quá lạnh, mọi tin tức sẽ được chúng tôi cập nhật trong thời gian sớm nhất. Đoạn video vừa ngắt, cô cũng ném điện thoại sang một bên nằm vùi đầu vào chăn. Không phải hắn ta hận cô sao, sao lần này lại vì cô mà liều mạng như vậy. Không phải người hắn yêu là Nguyễn Như Hoa sao, vậy sao khi ở Băng gia thấy người con gái mình yêu phản bội mình mà hắn lại không làm gì. Hàng loạt những suy nghĩ như vậy liên tục nảy lên trong ý niệm của Như Nguyệt. Cô vừa thắc mắc, cũng vừa lo sợ. Lo sợ hắn có lấy chuyện hẳn cứu cô ra đề uy hiếp cô sau này không, cũng lo sợ hẳn có thể tỉnh lại không.
Cả người cô ê ẩm vì bị ngã từ trên cao xuống, nhưng cô muốn bước xuống giường, cô muốn đi gặp hắn, xem hắn có thực là đang bất tỉnh nhân sự hay không. Cô tập tễnh bước ra khỏi phòng bệnh. Dáng người nhỏ nhắn thế kia mà có thể quật ngã một đống đàn ông ở Bạch gia thật đúng là đáng khâm phục. Vì toàn thân đau ê ẩm nên cô đành đi men theo lan can mà tìm đến phòng hắn. Lúc cô đến nơi thì mọi người đều đã rời đi rồi, thông qua cửa kính cô nhìn thấy một người đàn ông đang năm trên giường bệnh, đúng là đang bất tỉnh nhân sự. Dáng người đó, khuôn mặt đó, không phải là người cô hằng mong nhớ sao. Hai năm trước cô tạm biệt mọi người rời đi để thực hiện ước mơ, đã cứ ngỡ là cũng sẽ buồng bỏ được hắn. Nhưng hóa ra là do cô tự lừa mình dối người. Hạ Như Nguyệt vốn chẳng thể buông bỏ đi đoạn tình cảm ngây thơ năm ấy. Lại càng chẳng có cách nào mà buông được.
Cảm lúc trong cô lúc này thật hỗn loạn, có quá nhiều thứ chen chúc trong đó, lại khiến tim cô đau thắt lại. Rõ ràng là cô đã sống với trái tim của một người khác, vậy mà tại sao vẫn vì người đó mà đau. Rõ ràng cô đã cố gắng để quên đi, tại sao vẫn chẳng thể quên được.
Trong đầu cô lúc này lại hiện lên suy nghĩ :" Hắn vì cứu cô mới trở nên như thế này sao? Liệu hắn có thể tỉnh lại?
Cô có nên vào bên trong không? Ngộ nhỡ hắn tỉnh dậy đúng lúc cô vào thì sao?"
Đúng lúc cô đang bận tâm suy nghĩ thì có một bàn tay từ phía sau chạm vào vai cô rồi gọi một tiếng nghe thật thân thuộc "A Nguyệt". Hạ Như Nguyệt đang lén lút nhìn người trong phòng bệnh kia thì giật thót tim mà quay lại.
"Ôi giời, giật cả mình, Dương Văn Khải, về bao giờ đấy"
"Vừa đáp máy bay thì vội vào thăm hai cậu luôn đấy, nãy đi qua phòng cậu mà không thấy có ai"
Hai người ngồi xuống hàng ghế dài ngoài phòng bệnh, mà lòng ai cũng nặng trĩu.
"Sao cậu đứng ngoài mà không vào"
"Tớ không muốn"
"Cậu lại tự lừa mình dối người rồi, với tính của cậu, nếu đoạn tình rồi chắc chắn cậu sẽ không quan tâm như vậy nữa"
"Tớ buông bỏ lâu rồi, đến xem cậu ta có phải là bất tỉnh thật không thôi, dù gì cậu ta cũng vì cứu tớ"
"Haizz, hai người còn tình cảm, sao lại phải đến bước đường này chứ"
"Ai nói với cậu là còn tình cảm"
"Thôi đừng giấu tớ, chuyện hai người từ khi bắt đầu tớ là người rõ nhất. Ở cái tuổi 13-14 người ta chỉ có gọi là tình yêu bọ xít thôi nhưng tớ chưa thấy cặp nào mà thực sự yêu thương nhau như hai cậu. Chuyện năm xưa cậu ấy cũng vì có nỗi khổ riêng, còn về cô gái kia thì...."
"Cậu không dám chắc chứ gì. Cậu thân với cậu ta hơn đương nhiên phải đứng về phía cậu ta rồi.
"Ơ hay, hai người ai mà chả là bạn thân tớ. Năm xưa tớ nói với cậu, chuyện cậu phải làm hiện tại là chờ đợi, không phải cậu vẫn chờ suốt mấy năm nay đây sao"
"Cậu nói như đi guốc trong bụng tớ ấy nhỉ"
"Chuyện"
"Dương Văn Khải, cậu có biết khi một người gom đủ thất vọng thì sẽ thế nào không?"
"Tớ không chắc, nhưng tớ thấy cậu vẫn còn chưa buông bỏ được, không phải anh họ tớ Tùng Dương tán cậu mấy năm nay mà cậu không yêu sao?"
"Tớ chỉ coi anh ấy là anh trai thôi, cậu nói vớ vẩn gì đấy"
"ừm, cậu tự hỏi lòng mình đi, xem bản thân yêu ai quan tâm ai, đừng suốt ngày chỉ sống với mấy bản thiết kế của câu nữa"