Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 3: Đời này đừng tái ngộ nữa (3)



Trải qua hai ngày nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cũng không động đến bất kì phương tiện liên lạc được, cô nhận được cuộc gọi nhóm từ Nguyễn Thành Công.

"Tiểu ma đầu, sao rồi, lướt tin chưa"

"Có chuyện gì"- giọng cô thều thào không còn sức lực mà nói

"Cậu đừng vì người không đáng mà tiều tụy như thế, Nguyễn Mạnh Chiến có buồn như cậu không, cậu ta chuẩn bị cùng người khác đi du học rồi kia kìa"- Thanh Vân mấy ngày nay đến nhà đều không gặp được cô liền tức giận quát mắng khi nghe thấy tiếng cô

"Người khác ?"

"Đúng thế, A Nguyệt cậu đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, cậu ta phản bội cậu đấy"

"Cậu làm như vậy có đáng không"

Đúng thực là nực cười, bị bọn kia giáo huấn một phen, cô lại nằm gục xuống, ném điện thoại vào một chỗ, đơ ra đấy như một con tiểu tốt . Tiểu bảo bối của cô chết rồi, hắn chết rồi, người đó vốn không phải của cô nữa. Cô muốn đi tìm, tìm lại tiểu bảo bối của mình, nhưng rốt cuộc cô phải tìm cậu ở đây đây. Người mà cô yêu nhất đâm cho cô một nhát đau như vậy, làm sao để có thể nguôi ngoai đây. Rõ ràng cô đã nói với hắn rất nhiều lần, nếu hết yêu cô thì nhất định phải nói, cô nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của hắn, nhưng hắn thì sao, lén lút bên người khác sau lưng cô sao, người này không đáng để cô tha thứ.

Mấy đứa kia lại lần nữa chạy tới thăm cô, lần này không nhịn mà đứng ngoài nữa. Nguyễn Thành Công và Dương Văn Khải đạp bay cửa xông vào trong phòng. Cảnh tượng thật hỗn độn! Trong phòng la liệt đồ đạc đổ vỡ nằm trên sàn, Hạ Như Nguyệt đang co ro trong một góc.

Bọn họ đều lo lắng chu toàn cho cô, sắm sửa cho cô. Tối nay hắn mở tiệc chia tay để ra nước ngoài, có chuyên gì thì chỉ còn đêm nay thôi.

Khuôn mặt cắt không còn giọt máu của cô được Thanh Thảo makeup tươm tất, che đậy đi sự mệt mỏi vì không ăn không ngủ mấy ngày nay. Họ cũng đã chọn lễ phục cho cô, cùng cô tới Nguyễn gia.



Suốt cả buổi tiệc cô chỉ uống, uống và uống. Một vị khách không mời như cô vốn đã khiến Nguyễn Như Hoa vướng mắt. Cô ta ra hiệu cho mấy người bạn của mình tiếp tục chuốc say cô. May là có đám bạn cô ở đó chứ không chắc giờ cô đang nằm một xó rồi.

Trần Thanh Vân đỡ lấy cô đang say ngất ngưởng, đi về phía Nguyễn Như Hoa rồi chỉ thẳng mặt cô ta.

"Cô bị điên à, không thấy cậu ấy say hay nào còn cố chuốc thêm"

"Cản đường của cô hay sao"

"Con khốn này"

Hai bên chuẩn bị xảy ra xô sát. Nguyễn Mạnh Chiến liền chạy lại để giảng hòa. Nhìn thấy cậu ta, máu điên trong người Hạ Như Nguyệt nổi lên. Cô điên cuồng xông lên vừa đánh vừa chửi cậu ta. Nguyễn Như Hoa lao vào định đẩy cô ra nhưng cậu ta đã ngăn lại. Cậu ta cứ đứng ớ đó, cho cô vừa đánh vừa chửi. Cũng coi như là chỗ xả rượu cho cô. Đánh mệt rồi, Hạ Như Nguyệt lăn tại chỗ. Có thể thấy một tia lo lắng trong mắt cậu ta. Nhưng giờ đây, cậu ta không xứng chạm vào cô.

"Các cậu đưa cậu ấy về nhá, tớ phải lo chuyện nhà đã, tối nay lão Chiến bay mà còn nhiều chuyện quá"

"oke"

"Nguyễn Thành Công, cậu hỏi người trong đó xem chuyện đến nước này cậu ta có hối hận không, chuyện này cậu ta cố hay vô tình thì bọn tớ cũng sẽ cạch mặt cậu ta"

"Ừm"

Vừa bước ra khỏi Nguyễn gia. Hạ Như Nguyệt bỗng nhiên khó chịu. Cô ấy nhăn nhó, ôm chặt lấy lồng ngực.



"A Nguyệt! A Nguyệt cậu sao vậy"

"Tớ đau, đau ở đây"

"Cậu ấy toát hết mồ hôi rồi, không về nữa, mau chuyển hướng đưa cậu ấy xuống viện đi Khải"

"Uh"

"Như Nguyệt, cậu cố chịu đựng nha"

"Tớ đau, đừng đừng nói cho người nhà tớ, cả cậu ta nữa, tối nay cậu ta đi rồi, sau này cũng không cần gặp lại nữa"

"Tớ biết rồi, cậu đừng nói nữa, thở đều đi A Nguyệt, đừng dọa bọn tớ"

Đêm đó, một người trong phòng phẫu thuật, một người cùng một người khác tay trong tay ra nước ngoài. Đêm hôm đó, một đêm định mệnh, từng nỗi đau từng chút, từng chút một khiến cô đau đớn như chết đi sống lại.

"Hạ Như Nguyệt ngày đó đã phát hiện bị suy tim. Cô ấy mới chỉ 17 tuổi thôi, nhưng những nỗi đau mà cô ấy chịu còn nhiều hơn thế nữa. Trong lúc gần kề với sự sống và cái chết, cô ấy đã ước, ước cả đời này, đời đời kiếp kiếp đừng gặp lại cậu ta

.....

Lần nữa mở mắt ra, ca phẫu thuật ghép tim của cô đã thành công. Cô đã vượt lên tất cả nỗi đau, giành lại được sự sống. Trải qua một vòng luẩn quẩn ở quỷ môn quan, cô cũng không dám coi thường sức khỏe của mình nữa. Hạ Như Nguyệt trở lại rồi, cô sẽ không yếu đuối nữa, cô sẽ lấy lại tất cả những thứ mà hắn từng nợ cô, sẽ khiến kẻ hãm hại Hạ gia sụp đổ phải trả giá.