Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 30: Người ấy là ai?



Hạ Như Nguyệt loạng choạng đi ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi rượu, cô cố gắng ra quầy gọi nhân viên vào giúp đưa mọi người về phòng, nam ra nam, nữ ra nữ, bởi dù gì cũng chưa ai trong họ lập gia đình, nếu xảy ra chuyện nhầm lẫn, họ sẽ giết cô mất.

Cô mắt nhắm mắt mở quay lại căn phòng đó đợi mọi người được nhân viên đưa về phòng nghỉ ngơi hết rồi quay sang lấy túi sách để tự lái xe về. Nhưng cái gì đó, hoặc đúng hơn là ai đó đã giữ cô lại.

Căn phòng lúc này mọi người đều được đưa đi nghỉ ngơi hết rồi, làm gì còn ai trong căn phòng này nữa. Hạ Như Nguyệt cố mở to mắt nhìn người trước mặt mình, nhưng không tài nào nhìn rõ người đó là ai. Người đó đang nhìn về phía cô với ánh mắt trìu mến tràn đầy sự cưng chiều. Điện trong căn phòng đó cô cũng đã tắt, bóng đen đó gần lại càng gần tiến về phía cô.

"Ai Vậy?" - Hạ Như Nguyệt lên tiếng hỏi nhưng người đó lại không trả lời. Người đó tiến lại áp sát cô vào tường, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn và nó ngày càng trở nên mạnh bạo. Lúc đầu Như Nguyệt còn chống cự nhưng hắn đã giữ chặt hai tay cô và áp sát vào người khiến cô không thể thoát ra được, bởi thế mà cô nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn đầy ma mị ấy. Người đó nhanh chóng chiếm lấy ưu thế trong khoang miệng cô như muốn lấy hết đi tất thảy thời gian đã chôn vùi đi kí ức của bọn họ, như muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa mà để mang cô trở về. Nụ hôn sâu ấy cứ tiếp diễn tới khi cô không thở nổi nữa mà cố gắng dùng chút sức bình sinh còn lại mà đẩy người đó ra. Đôi môi ấy cũng dần tách khỏi chiếc môi bé xinh đã bị sưng tấy lên của cô, Hạ Như Nguyệt đẩy hắn ra thở lấy thở đề như kiểu vừa bị bóp nghẹt hơi thở lại vậy. Cô cố gắng vả vào mặt mình vài cái để tỉnh táo hơn, nhưng lại chưa kịp tỉnh táo để thoát khỏi đây thì....

Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, đưa cô vào một căn phòng VIP của nhà hàng, cũng không quên cẩm theo túi sách và điện thoại của cô. Hạ Như Nguyệt cũng vì do men rượu quá mạnh nên cũng đã ngủ thiếp đi trong vòng tay ấy.

Hắn ta giúp cô thay đi chiếc váy bó sát, rồi sau đó mặc vào cho cô chiếc áo sơ mi của mình. Cả đêm hôm đó, một người ân cần chăm sóc một người say mềm, luôn nhìn về cô gái trước mặt với ánh mắt hết sực dịu dàng. Cứ như vậy cả đêm, người đó chỉ ngồi nhìn cô ấy như vậy, khi trời rạng sáng thì trao cho cô một nụ hôn lên trán rồi nhanh chóng rời đi như muốn trốn chạy điều gì đó. Hắn rốt cuộc là ai mà đến việc đối mặt với cô khi cô tỉnh táo cũng không dám. Hắn là ai mà lại biết cô và bạn cô ăn uống ở đây. Rốt cuộc là ai?

Hạ Như Nguyệt tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, cô hốt hoảng ngồi dậy thì thấy mình lại được mặc cho một chiếc áo sơ mi trắng. Cô đang đắn đo suy nghĩ thì bất giác thấy có điều gì đó không đúng, là mùi hoa hồng, giống hệt mùi nước hoa hồng mà trước đây cô điều chế. Nhưng đã từ rất lâu rồi cô đã không làm nữa. Tại sao, chủ nhân của chiếc áo này là ai mà lại có thể dùng loại nước hoa giống cô từng làm như vậy. Như Nguyệt bo đầu cố gắng nhớ lại từng chuyện xảy ra đêm qua nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Cặp lông mày trên khuôn mặt bắt đầu nhăn lại, có lẽ cô đang nghĩ đến những chuyện xấu nhất đã xảy ra hôm qua, cô nhanh chóng lật chiếc chăn ra, rồi thở phào nhẹ nhõm vì chiếc drap giường vẫn còn trắng tinh.

Vẫn đang trong mớ bòng bong suy nghĩ thì cô nhận được cuộc gọi của Thanh Thảo

"Cậu ở phòng nào đấy, tớ thấy xe cậu vẫn ở đây cậu chưa về đúng không"

"Ừm, chắc vậy"

"Gửi vị trí cho tớ"

Nguyễn Thanh Thảo và Trần Thanh Vân đêm qua ở chung một phòng, vì là chủ ở đây nên họ cũng được ở trong căn phòng vip của mình. Họ tỉnh dậy thì nhanh chóng tìm kiếm những người khác vì họ biết sau cơn men say đêm qua thì chắc hẳn chưa ai rời khỏi đây được hết. Hai người theo địa chỉ mà Như Nguyệt gửi mau chóng qua căn phòng của cô, họ hết sức bất ngờ vì căn phòng này..... Thanh Vân liên tục bấm chuông cửa khiến Như Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa cho hai người họ vào.

Thanh Thảo và Thanh Vân đảo mắt quanh căn phòng này một vòng rồi quay sang hỏi Như Nguyệt

"Người đó đâu?"



Hạ Như Nguyệt kiểu bất ngờ mà kiểu sốc toàn tập luôn liền lúng túng trả lời hai người kia:"Các cậu ....hỏi ai chứ"

"Người ở cùng cậu đêm qua, chủ căn phòng này"

"Tớ không biết nữa, tớ vừa tỉnh dậy thì các cậu gọi đó"

"Bộ đồ này là sao"

"Tớ cũng không biết"

"Ơi giời đại tiểu thư của tôi ơi, cậu say đến mức đó là. Lúc bọn tớ gục cậu vẫn còn tỉnh lắm mà"

"Tớ ngồi uống một mình nữa á"

"Chịu rồi"

Hai người họ quay sang nhìn nhau, rồi quay lại hỏi Như Nguyệt một lần nữa

"Cậu chắc chắn là cậu không nhớ gì à"

"Ừhm"

"Đây thật ra là phòng của...."

"Của ai...."