Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 32: Chuyện chưa thể giải đáp



Bầu không khí tĩnh lặng và ngột ngạt như bao phủ lấy hai người khi họ cùng nhau bước qua vườn hồng. Những đóa hoa tươi tắn không thể làm vơi đi sự nặng nề giữa hai người. Dù có nhiều câu hỏi ẩn chứa trong lòng, nhưng không ai đủ dũng cảm để phá vỡ sự im lặng. Cuối cùng họ cũng rời khỏi vườn hồng ấy và tới được bãi đỗ xe . Hạ Như Nguyệt lịch sự quay sang nói cảm ơn với người đàn ông bên cạnh, nếu không có anh ta chắc giờ cô vẫn lòng vòng trong vườn hồng kia mất.

Nguyễn Mạnh Chiến, với thái độ lạnh lùng và lặng lẽ, chỉ đáp lại bằng một câu cảm ơn ngắn gọn trước khi quay lưng bước về phía chiếc xe của mình. Hạ Như Nguyệt đứng đó, cảm giác như mọi từ ngữ đều rơi vào khoảng không vô nghĩa. Cô đã muốn hỏi về chuyện hôm trước, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Dù sao thì, mọi thứ đã trở nên không còn quan trọng nữa. Giờ đây, cô không còn thời gian và tâm trí để bận tâm đến những chuyện đã qua.

"Hạ Như Nguyệt, chào mừng trở lại"

Nghe thấy lời nói này, cảm xúc trong cô bỗng dưng lại trở nên xáo trộn. Hạ Như Nguyệt đứng im, cảm giác như một làn sóng cảm xúc vừa tràn đến, làm cô không biết phải phản ứng ra sao. Những lời chào mừng đơn giản lại khiến lòng cô dấy lên một cơn sóng lớn. Cô quay đầu, nhìn người đang đứng trước mặt mình, là cậu ta - Nguyễn Mạnh Chiến

Nguyễn Mạnh Chiến, với nụ cười nhạt và ánh mắt trầm lắng, dường như đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cô gặp anh. Hạ Như Nguyệt không thể hiểu rõ những gì đang diễn ra trong lòng mình. Một phần cảm thấy mừng vì sự trở lại của anh, một phần lại bị dắn vặt bởi những ký ức không thể quên.

"uhm, tôi trở lại rồi" cô lắp bắp, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh.

"Chuyện hôm trước.." Nguyễn Mạnh Chiến đang định mở lời thì cô liền nhanh chóng ngắt lời

"Không cần giải thích đâu. Tôi với cậu giờ không còn liên quan đến nhau nữa." Giọng cô có phần cứng nhắc, nhưng cũng không thiếu sự chân thành.

Hạ Như Nguyệt cảm thấy nhói lòng một chút. Những câu nói này không chỉ là một cách kết thúc, mà dường như nó còn là một dấu chấm hết cho nhiều điều chưa giải quyết.



"Uhm, sao cậu lại không đảm nhận luôn chức phó tổng? Làm nhân viên tập sự ở phòng thiết kế làm gì chứ?"

Nguyễn Mạnh Chiến hỏi, ánh mắt anh lấp lánh sự tò mò và lo lắng.

"Tôi muốn có được sự công nhận của mọi người trước khi ngồi lên vị trí đó," Hạ Như Nguyệt đáp, cố gắng giữ sự tự tin. "Tôi muốn chứng minh mình có thể làm việc từ những bước cơ bản nhất."

Nguyễn Mạnh Chiến im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Anh nhìn cô với sự đánh giá sâu xa, và rồi nở một nụ cười mơ hồ. "Có lẽ cậu đã quyết định đúng đắn. Dù sao thì, ai cũng cần một cơ hội để chứng tỏ bản thân."

Hai người đứng đó, giữa bầu không khí nặng nề và im lặng. Cảm giác của họ như đang bị vướng mắc trong những câu hỏi chưa có lời đáp, và sự gặp lại này không thể nào giải quyết hết mọi điều.

Hạ Như Nguyệt cảm thấy một phần trong mình như bị vỡ vụn, nhưng cũng nhận ra rằng cuộc sống phải tiếp tục.

Cô nhìn về phía Nguyễn Mạnh Chiến lần cuối, rồi quay đi, bước vào chiếc xe của mình. Trái tim cô, dù có phần đau đớn, cũng biết rằng đây có thể là một khởi đầu mới-dù cho con đường phía trước có còn mịt mờ và đầy thử thách.

Nguyễn Mạnh Chiến đứng lại, nhìn theo chiếc xe của cô rời khỏi. Một phần trong anh cảm thấy có lỗi, nhưng cũng biết rằng mọi chuyện không thể quay ngược lại. Có thể đây là cái giá mà anh phải trả cho tất cả những sai lầm tỏng quá khứ của mình.

Cả hai người họ đều là những người quyết đoán, họ đều có ước mơ và mục tiêu riêng của mình. Họ đều có những nỗi khổ không thể nói ra. Từ hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, hai người họ đã có quá nhiều hiểu lầm không thể giải quyết được nữa rồi. Tất cả những gì hai người họ có thể làm bây giờ là tiếp tục sống với những lựa chọn của mình và xem tương lai sẽ dẫn dắt họ đến đâu.