Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 39: Không thể



Vậy là bữa tiệc hoành tráng đã trở thành nỗi ô uế của Hạ gia.

Hạ Phương Nga và Hạ Như Nguyệt rời khỏi bữa tiệc, tiến thẳng lên chiếc xe hạng sang của Phương Nga đỗ bên ngoài. Dường như vẫn còn điều gì luyến tiếc, Hạ Phương Nga quay đầu lại thì thấy Hạ Thanh Phương đang đứng trên sân thượng nhìn về hai chị em bọn họ.

“Chị thật sự không cảm thấy tiếc nuối sao?” Phương Nga cất tiếng, nhưng giọng nói của cô như bị chôn vùi trong nỗi buồn.

Thấy em gái mình bị dao động, Như Nguyệt quay sang kéo tay của Phương Nga :" Không thể quay đầu đâu, từ ngày ông ấy đồng ý đưa Trần Hồng vào nhà là đã không còn cơ hội nhận được sự tha thứ của chúng ta rồi, mọi thứ đã rõ ràng rồi. Chúng ta không còn là một phần trong cái gia đình đó nữa.

Hạ Phương Nga với vẻ mặt buồn rầu không dám quay sang nhìn Như Nguyệt nói: "Em biết rồi chị, mình về thôi"

Khi chiếc xe lướt qua những con phố quen thuộc, không ai nói với ai một lời. Không khí im lặng giữa hai chị em trở nên nặng nề, như một tảng đá đè lên lồng ngực họ.

Về đến nhà, họ thấy mẹ, cô Bích Hợp, đang ngồi trên sofa, màn hình ti vi phát những tin tức rối ren về bữa tiệc vừa diễn ra. Định chuồn nhanh lên phòng nhưng lại bị gọi lại.

“Về rồi đấy hả?” giọng cô Bích Hợp có chút mệt mỏi nhưng vẫn không thiếu sự sắc bén.

“Vâng thưa mẹ” cả hai đồng thanh.

"Lên top 1 hotsearch rồi - Nhị vị tiểu thư Hạ gia phá tan bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của em gái cùng cha khác mẹ. Các con khá lắm"-bà ấy nói với giọng châm chọc, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.

"Đó là cái giá mà họ phải trả mà mẹ" - Hạ Như Nguyệt không bận tâm mà nói

"Dù thế nào đó cũng là cha hai con, là bà nội của hai con . Lần sau chú ý một chút, đừng để người ta bắt được thóp lại nói con gái của Nguyễn Bích Hợp này không ra gì"- Cô Bích Hợp nhấn mạnh

"Chúng con biết rồi thưa mẹ” Phương Nga nói với vẻ chán nản.



“Dù bọn con có thế nào, nếu họ không động đến chúng ta thì bọn con cũng chẳng đếm xỉa đến đó gây sự,” Như Nguyệt nói, giọng lấp lửng giữa giận dữ và nỗi buồn.

Cô Bích Hợp thở dài, sự thất vọng lộ rõ. “Các con đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của mình. Nhớ chưa?”

"Bọn con biết rồi thưa mẹ"- Cả hai đồng thanh

***

Sáng hôm sau, Như Nguyệt dậy sớm hơn thường lệ cảm giác hồi hộp và phấn khởi lẫn lộn. Hôm nay không chỉ là ngày đầu tiên cô trở thành nhân viên chính thức tại Mạnh Ninh, mà còn là ngày chuẩn bị cho cuộc họp ra mắt sản phẩm mới mà cô đã dồn tâm huyết vào suốt gần nửa tháng qua.

Khi bước vào công ty, không khí hừng hực sức sống khiến cô cảm thấy hào hứng. Đồng nghiệp chào đón cô với những nụ cười thân thiện. “Chúc mừng Như Nguyệt, hôm nay chính thức trở thành một phần của ngôi nhà chung Mạnh Ninh !” Một đồng nghiệp lớn tuổi mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Cảm ơn mọi người! Mình rất mong chờ!” Như Nguyệt đáp lại, lòng dâng trào niềm tự hào.

Cô nhanh chóng vào văn phòng, chuẩn bị cho cuộc họp. Trong những tuần thực tập, cô đã làm việc chăm chỉ, tham gia mọi cuộc thảo luận và chuẩn bị những ý tưởng cho kế hoạch ra mắt. Giờ đây, cô đã sẵn sàng để thể hiện bản thân.

Cuộc họp bắt đầu, và trưởng phòng thiết kế mời Như Nguyệt lên trình bày. “Như Nguyệt, em có thể chia sẻ về kế hoạch truyền thông cho sản phẩm mới của chúng ta không?”

Tim cô đập thình thịch, nhưng Như Nguyệt đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô đứng dậy, kết nối laptop với màn hình, và bắt đầu. “Bộ sưu tập lần này mang tên ‘Thời Không, thể hiện sự kết hợp giữa vẻ đẹp cổ điển và hiện đại. Chúng ta muốn truyền tải thông điệp rằng thời trang không chỉ là những món đồ, mà còn là câu chuyện, cảm xúc của người mặc”

Như Nguyệt lướt qua từng slide, minh họa bằng hình ảnh sinh động và số liệu cụ thể. Cô đề xuất tổ chức một buổi livestream, nơi khách hàng có thể trực tiếp tham gia vào các trò chơi thú vị và nhận quà tặng. “Điều này không chỉ tăng cường sự tương tác mà còn xây dựng lòng trung thành với thương hiệu 'MN' ” cô nhấn mạnh.

Mọi người trong phòng họp chăm chú lắng nghe, và ánh mắt họ ánh lên sự đồng tình. Sau khi kết thúc phần trình bày, trưởng phòng tỏ vẻ ấn tượng. “Rất tốt, Như Nguyệt! Ý tưởng này có thể là chìa khóa để tạo ra sự khác biệt trong buổi ra mắt.”

Như Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Những nỗ lực của cô đã được công nhận. Cuộc họp tiếp tục với nhiều ý kiến đóng góp từ các thành viên khác, và cô cảm nhận được sự kết nối giữa mọi người.

Khi không khí của cuộc họp đang trở nên sôi động thì giám đốc thiết kế của công ty- Hạ Phương Nga bất ngờ bước vào. Cô mặc một bộ trang phục thanh lịch, ánh mắt sáng ngời, và khí chất mạnh mẽ khiến mọi người trong phòng ngay lập tức im lặng để lắng nghe.



“Chúc mừng mọi người, đặc biệt là Như Nguyệt!” Phương Nga mỉm cười, bước tới gần cô. “Tôi đã nghe rất nhiều về những ý tưởng của chị cho bộ sưu tập này. Thật sự rất ấn tượng!”

Như Nguyệt cảm thấy một luồng khí mát lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Cảm ơn giám đốc, tôi chỉ cố gắng hết mình thôi,

Phương Nga gật đầu, ánh mắt đầy khích lệ. “Những ý tưởng của chị thực sự đã làm cho bộ sưu tập này trở nên đặc biệt. Tôi tin rằng nó sẽ gây tiếng vang lớn trên thị trường”

Dù trong lòng, Như Nguyệt cảm thấy tự hào, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi sự hồi hộp khi đối diện với em gái mình. Họ vẫn chưa công khai mối quan hệ, và việc Phương Nga giữ chức giám đốc thiết kế càng khiến áp lực lên Như Nguyệt lớn hơn.

“Cảm ơn giám đốc rất nhiều. Tôi hy vọng sẽ có thể đóng góp nhiều hơn cho công ty trong thời gian tới” Như Nguyệt trả lời, ánh mắt lướt qua Phương Nga một cách cẩn thận.

“Tôi tin rằng chị sẽ làm được” Phương Nga nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng cũng đầy ấm áp. “Hãy luôn tự tin vào bản thân mình. Đó là điều quan trọng nhất trong ngành thời trang này”

Khi Phương Nga quay đi, những đồng nghiệp xung quanh Như Nguyệt bắt đầu xôn xao, trầm trồ về tài năng và sự duyên dáng của giám đốc thiết kế. Một vài người quay ra nói nhỏ với cô :"Giám đốc năm nay mới năm 3 đại học thôi đó, mà giỏi suất sắc luôn. Tôi nghe nói là cháu gái của Nguyễn Ngọc gia, cổ đông lớn nhất của tập đoàn chúng ta và là ông trùm kinh tế của Việt Thành"

"Ồ, vậy hả"- Hạ Như Nguyệt giả bộ bất ngờ"

Khi cuộc họp kết thúc, Hạ Phương Nga đề xuất “Chúng ta nên ăn mừng thành công đầu tiên của Như Nguyệt! Một bữa tiệc nhỏ vào chiều nay nhé?”

“Thật tuyệt vời thưa giám đốc"- Trưởng phòng thiết kế Tạ Uyển Chi lên tiếng

Chiều đến, sau giờ làm việc, cả nhóm cùng nhau đi ra ngoài, tạo không khí thân mật và vui vẻ. Như Nguyệt nhận ra rằng, dù có những mâu thuẫn trong gia đình, nhưng tại đây, cô đã tìm thấy một nơi mà cô thuộc về.

Trong không gian ấm áp của buổi tiệc, Như Nguyệt cười nói vui vẻ với mọi người, cảm nhận được sự hỗ trợ và thân tình. Cô biết rằng mình đã chọn đúng con đường và sẵn sàng đối mặt với những thử thách trong tương lai, cả trong công việc lẫn trong cuộc sống cá nhân.

Cảm xúc tự hào và quyết tâm trong cô ngày càng lớn mạnh nó giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Hành trình của cô chỉ mới bắt đầu nhưng Như Nguyệt đã sẵn sàng để bước tiếp.