Lý Châu Thiên trố mắng đứng hình, tôi cũng ngây người.
Quý Lương giật mạnh tay, kéo tôi từ phía Lý Châu Thiên về đến trong lòng anh. Cánh tay anh ôm siết eo tôi, lưng tôi kề sát ngực anh.
Sát đến mức, tôi nghe rõ cả nhịp tim của anh.
"Hai... hai người..."
Lý Châu Thiên tái mét mặt, nhìn sang tôi: "Tề Chúc, chẳng lẽ cậu và anh ta..."
Tôi chưa kịp trả lời đã bị Quý Lương bế xốc lên.
Quý Lương ngước mắt nhìn tôi không rời, cảm xúc nín nhịn và phẫn nộ hiện rõ trên mặt. Anh vỗ vá tôi bằng bàn tay còn lại: "Bạn em đang hỏi em kìa? Hửm? Nói cho cậu ta biết đi?"
Men say xộc lên não, cảm giác đau lòng bức bối cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, nhanh chóng lan khắp trái tim.
Anh giả vờ không quen tôi mà? Tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?
Tôi hờn dỗi, cúi xuống hôn chụt một cái thật kêu vào khóe môi anh, rồi rời ra ngay trước khi anh kịp giữ gáy tôi lại.
"Phải, đây là người yêu của tôi."
Lý Châu Thiên xụ mặt, chần chừ mãi mới nói được một câu: "Bảo sao... Tôi nói sai rồi, xin lỗi nhé."
Thấy cậu ta đã về phòng, bấy giờ tôi mới vùng vằng nhảy xuống: "Cảm ơn giám đốc Quý đã giải vây giúp em, không tiễn."
Chưa kịp đi mà tôi đã bị túm gáy, anh ung dung kéo tôi vào trong phòng làm việc ở cuối dãy.
"Hôn xong là đi luôn?"
Tôi dựa cửa, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh: "Đều là người trưởng thành, hôn một cái cũng bắt chịu trách nhiệm à?"
Quý Lương đút hai tay vào túi quần, bỗng bật cười: "Ra là vậy."
Chưa kịp hiểu nụ cười của anh có ý tốt hay xấu, mà một giây sau tôi đã bị anh áp sát: "Thế thì hôn lại vài cái đi, tặng em miễn phí đấy."