Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 1



Tịch Tây đột nhiên cảm thấy sự tình trên cái thế giới này đều là tràn ngập mùi vị hài kịch, cái nhận thức này là khi cậu chứng kiến một người nữ tử ngồi trước mặt mặc quân phục màu xanh lá… Lúc tỉnh ngộ thì kinh ngạc không thốt lên lời.

Chép chép miệng, nháy mắt mấy cái, “Cô chính là Lăng tiểu thư?”

Mỹ nhân trước mắt lại để cho cậu nhớ tới lời lão ba nhà mình cam đoan, “Lăng tiểu thư xuất thân cán bộ nòng cốt thế gia, là cháu gái của chiến hữu của ông nội con, tuổi còn trẻ đã là bác sỹ quân y, còn là bông hoa trong ngành quân đội địa phương, xinh đẹp như hoa sen mới nở, người ta Lăng lão gia cũng không chê chúng ta một thân đầy mùi tiền…”

Hoa sen mới nở… Cái này làm cậu tưởng tượng đến một cành sen thanh cao ở bờ hồ còn vương giọt sương sớm, cánh hoa xinh đẹp tại trong gió chập chờn thanh nhã toả hương bốn phía.

Không, nói bốn phía giống như hơi quá, quả thực là cậu Tịch Tây cùng Tịch Đông hai cái phương hướng ah!

Hoa sen mới nở đúng là đại danh từ mỹ miều, mà ‘nữ tử’ trước mắt ngũ quan tinh xảo, da thịt tuyết trắng, dáng người thon dài, toàn thân cao thấp tìm không ra chỗ để cho người có thể bắt bẻ, xác thực đẹp đến mức để cho người tim đập loạn.

Tịch Tây có thể khẳng định, vẻ đẹp này đủ cho nàng đưa giơ tay nhấc chân đều có thể đem cậu ép tới hụt hơi, bởi vì dưới cổ áo cẩn thận tỉ mỉ kia bao hàm sức mạnh cơ thể nói cho cậu biết, chỉ cần nàng đạp cậu một cái lập tức sẽ lăn đến hai vạn năm nghìn dặm, một đi không trở lại!

Đối phương đối với vấn đề này cảm thấy thú vị, cánh môi hồng nhuận nhếch lên, lộ ra đủ hàm răng trắng noãn, “Tịch tiên sinh bị cận thị hay là quáng gà vậy?”

Ân, giọng nói này coi như không tệ, trầm thấp gợi cảm, giống như tiếng đàn violin say lòng người của Nhã Nhiên trong màn đêm yên tĩnh, nhưng là, cái hình dung này rõ ràng không phải trên một đường thẳng đó a!

“Tôi không có cận thị.” Càng không có bệnh quáng gà!

“Tôi cận thị.” Đối phương lúc nói còn cố ý đẩy kính gọng đen gác ở trên sóng mũi cao thẳng người người ao ước.

Tịch Tây cười, “Tôi cũng không mù.”

“Cậu thật thú vị.” Đối phương vểnh chân, bưng lên ly đế cao phía trước, lưng thẳng tắp nhàn nhã khẽ dựa lên ghế sô pha màu rượu đỏ quý báu, con ngươi sau thấu kính híp lại.

Tịch Tây không ngốc, cậu đến đây là chịu không nổi người trong nhà thúc giục, cúi đầu uống một ngụm rượu, “Lăng tiểu thư, tôi cảm thấy được chúng ta không thích hợp.”

Đối phương không có phản bác, cười thật sâu mà nói: “Tôi cảm thấy được Tịch tiên sinh chẳng những cận, tai cũng rất có vấn đề.”

Tịch Tây dáng tươi cười cứng đờ, hỏi: “Cô nói cái gì?” Trời xanh thứ lỗi, hiện tại cậu tình nguyện chính mình thật sự mắt có vấn đề tai có vấn đề, cái gì tiểu thư khuê các, cái gì hoa sen mới nở, con mẹ nó đều là mây bay!

“Tịch tiên sinh đã nghe đó.”

Tịch Tây cảm giác mình phải ổn định lại khí tức bị nghẹn ở cổ, bằng không thì cậu về đến nhà sẽ chết rất khó coi.”Xin hỏi cô có phải họ Lăng?”

Đối phương nghiêng mắt nhìn cậu, “Ân.”

“Lăng Mộc Nhiễm?” Thanh âm Tịch Tây có chút run rẩy.

Đối phương mỉm cười, nói: “Lăng Mộc Phong.”

Tịch Tây thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, “Lăng tiên sinh, mong anh thay ba tôi hướng Lăng tư lệnh vấn an, gặp lại!”

“Đứng lại.”

Đối phương thanh âm không nặng, nhưng là nghe xong giọng nói kia cũng biết là thanh âm của nhân vật cấp cao phát ra đấy, để cho Tịch Tây vừa mở rộng bước chân kéo lại, vặn đầu nhìn hắn, “Xin hỏi Lăng tiên sinh còn có chuyện gì?”

Đối phương duỗi thẳng cánh tay dài, làm một tư thái mời, “Không có, chỉ là cảm thấy vui mừng.”

Vui mừng? Cái từ này lại để cho Tịch Tây chính mình cảm thấy lập tức về tới lúc ba tuổi, không có theo ý muốn của hắn ngồi xuống, trên mặt co quắp run rẩy, “Anh hơn tôi không quá 5 tuổi.”

“Cái này rất rõ ràng.” Đối phương đặt chén rượu xuống, buông chân, đứng lên, “Tôi 27, cậu 24.”

Tốt, thật cao! Nhìn nam tử đứng gần mình, xinh đẹp tuyệt sắc giống như con gái không thể nghi ngờ, Tịch Tây từ đáy lòng phát ra sợ hãi thán phục. Chính mình 1m76, không thấp, còn được cho là chiều cao trung bình rồi, nhưng là đối phương cao hơn so với mình ít nhất 10cm, một thân quân phục màu xanh lá càng lộ ra thon dài cao ngất.

Nói thực ra, hắn không phải cái loại vai u thịt bắp, dây lưng bên hông cẩn thận tỉ mỉ cho thấy cái eo nhỏ sức dẻo dai cao, cần cổ thon dài tuyết trắng, hơn nữa không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt.

Cậu chưa từng thấy qua ai làn da có thể tốt đến mức này, tuyết trắng như tinh nhuộm, non mịn trơn láng, khắp nơi hiện ra thuỷ nhuận, da thịt mê người này, cậu cảm thấy rõ ràng ở đây nếu như có một ngọn đèn chiếu xuống, liền có thể làm quảng cáo được rồi, làm sao có thể có được trên người một nam nhân ni?

Còn nữa, ngũ quan của hắn, đôi mắt kia khuôn miệng kia, hẳn là tạo trên người nữ tử may mắn mới đúng a, ngươi nói một người nam tử bờ môi hồng như vậy nhuận như vậy làm gì ah, hai hàng lông mi nồng đậm vểnh lên khiến cậu còn tưởng rằng đối phương dán lông mi giả…

Đối phương rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm cho cậu tự biết hổ thẹn, thở dài một hơi, “Lăng tiên sinh, thực xin lỗi.” Thực xin lỗi, nhận lầm giới tính anh.

Đôi mắt thuỷ sắc sau thấu kính loan loan, rõ ràng nói: “Không có vấn đề gì, ngồi xuống trước.”

Tịch Tây khoát khoát tay, gượng cười nói: “Thôi, tôi, tôi còn có việc, về trước.”

“Hôm nay là chủ nhật.” Đối phương hữu ý vô ý nói xong, “Với tư cách là  giáo viên thể dục Tịch tiên sinh có lẽ không có tiết, hơn nữa theo như ba của Tịch tiên sinh đã nói cậu hôm nay cũng không có hẹn những người khác.”

Tịch Tây vặn mi, ánh mắt cùng hắn đụng nhau, nói: “Ba tôi nói như vậy mong rằng Lăng tiên sinh chớ để ý, trên đường tới đây có bằng hữu điện báo muốn tôi đi họp mặt, tôi đã đáp ứng.”

Cánh môi đẹp mắt của đối phương mân ra một nụ cười như hoa, hai chân thon dài vững vàng bước trở lại ghế sô pha ngồi xuống, một bộ thẳng thắn nói, “Tiểu Nhiễm hôm nay không phải cố ý lỡ hẹn, chỉ là trong quân đội có người bị thương không thể phân thân, muốn tôi thay em ấy nhìn xem.”

Tịch Tây gật đầu, cơ thể thả lỏng hơn nhiều, không để ý vuốt vuốt áo sơmi trắng noãn trên người, ngồi trở về, “Lăng tiên sinh, thật xin lỗi, tôi hiểu lầm Lăng tiểu thư rồi.”

Lăng Mộc Phong sau thấu kính con mắt thủy sắc vô biên, nhún nhún vai không để ý nói: “Tịch tiên sinh quá khách khí, nói như thế nào Tịch lão tiên sinh cùng ông nội của tôi đều là chiến hữu chung hoạn nạn, khách khí như vậy mà nói cho ông nội tôi nghe thấy sẽ phải thương tâm rồi.”

Ài! Tịch Tây thở dài, không hổ là cán bộ nòng cốt thế gia đấy, luôn cởi mở hào phóng, khí chất cũng không phải người bình thường có thể so được.

“Tịch tiên sinh là giáo viên thể dục đại học?” Đối phương làm hết phận sự thay em gái mình kiểm định, bỏ lớp áo ngoài, hủy đi mặt nạ, “Tại sao muốn làm giáo viên thể dục vậy, Tịch tiên sinh không phải học Luật sao?”

Chuyện mình học luật không có mấy người biết, duy nhất có thể nghĩ đến chính là lão ba sĩ diện trong nhà kia lại gây chuyện, sợ người khác ghét bỏ cậu là giáo viên thể dục đại học đối với xã hội không có gì cống hiến sẽ đem bằng cử nhân luật sư đi hù người.

Tịch Tây gãi gãi đầu, đối với vị quân nhân vì nhân dân phục vụ không có cách nào nói dối, “Tôi cảm thấy được vẫn là cái nghề giáo viên thể dục phúc hậu chút ít.”

“Tịch tiên sinh thực thích nói đùa, ngành luật sư chủ yếu dựa vào công phu ăn nói nhưng là trong bụng không có một điểm kiến thức trong tâm không có tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)  là không thành đại sự được, hơn nữa thời đại này mặc dù thái bình, nhưng là công việc dơ bẩn cũng không ít, cái gì trộm cắp, buôn lậu, trốn thuế, lậu thuế đều có thể giúp cậu thể hiện năng lực, cũng là một cách ‘Phúc hậu’ khác.”

Tịch Tây bị một tràng công kích như vậy khiến cho không nói lên lời, nhấc lên suy nghĩ hỏi một câu, “Lăng tiên sinh là quân nhân hay là…?”

Đối phương vui vẻ, “Tôi không phải luật sư.”

Nhìn mấy ngôi sao bắt mắt trên bờ vai đối phương, Tịch Tây da mặt màu tiểu mạch khỏe mạnh nhiễm lên đỏ sậm, “Tôi biết.” Còn không cam lòng bị biến trở thành kẻ ngốc, lại nói “Xin hỏi chức vị Lăng tiên sinh là…”

Theo tài liệu lão ba nhà cậu cho biết thì Lăng Mộc Nhiễm hiện tại 24 tuổi, là chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện quân đội miền Tây, đã rất khó lường rồi, trước mắt người này thân là anh trai của nàng có lẽ cũng không vừa, mặc dù cậu thật đúng là chưa từng nhìn thấy quân nhân nào trắng trẻo nhã nhặn như vậy.

Đối phương khiêu mi, nhìn nhìn Tịch Tây có chút bực bội, trả lời lại không hề kiêu căng, “Anh em trong quân đội gọi tôi Lăng thủ trưởng.”

“Khục! Khục! Khục!” Tịch Tây vẫn bị nghẹn rồi, sau đó phía sau lưng vô thức thẳng thẳng, “Thủ trưởng hảo!”

Đối phương rất hài lòng, gương mặt trắng trẻo không còn biểu hiện quân nhân nghiêm túc, gật gật đầu thở dài nói: “Tịch tiên sinh không cần quá lễ nghi như vậy, cũng không phải trong quân đội.”

Tịch Tây cũng cảm giác mình động tác quá lớn, nghĩ nghĩ, nói: “Lăng tiên sinh thân là thủ trưởng mà không bận sao?”

Con ngươi đối phương sâu thêm vài phần, “Tịch tiên sinh đang đuổi người?”

May mắn Tịch Tây hiện tại không uống rượu bằng không thì lại bị nghẹn mất, cậu cấp thiết khoát tay, “Không dám không dám, chỉ là thủ trưởng ngài khẳng định bề bộn nhiều việc quấy rầy đến ngài sẽ không tốt.”

Đối phương vì Tịch Tây quan tâm mà cảm động, nheo lại mắt cười nói: “Tôi có công chuyện phải ở đây một tháng.”

Một tháng?! Tịch Tây đau lòng rồi, chuyện gì có thể có lâu như vậy?

“Tôi dạo này rất buồn chán, nếu như Tịch tiên sinh có rảnh không ngại đến khu Tây thành đô giải sầu cùng tôi, tôi vô cùng hoan nghênh.”

“Ha ha, cảm ơn Lăng thủ trưởng.”

“Gọi Lăng thủ trưởng quá khách khí rồi, gọi tôi Mộc Phong a, tôi cũng gọi cậu Tịch Tây a.”

Ách? Tịch Tây há hốc mồm, cái ngữ khí này này lại để cho cậu không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể gượng cười gật đầu.

“Tịch Tây sợ tôi?” Lăng Mộc Phong nghi hoặc, nói xong còn vô tội mở to hai mắt, ngón tay thon dài trắng noãn sờ lên khuôn mặt đẹp mắt nhưng không mất đi khí khái, “Tôi lớn lên rất khó coi làm sợ cậu rồi?”

“Không, không, Lăng tiên sinh rất… đẹp mắt.”

Hắn tuyệt đối là cố ý đấy! Tịch Tây khẳng định, một người giơ tay nhấc chân đều tràn đầy gợi cảm cùng mạnh mẽ hỏi một người toàn thân cứng ngắc giống như con rối, tướng mạo mình có khó nhìn hay không rất, rất đau đớn người sao!

Hơn nữa, không biết tại sao, có lẽ lúc hắn gọi hai chữ Tịch Tây quá nhanh mà trong đầu cậu lòe loè ra chính là hai chữ Tây Tây.

“Cảm ơn, mặc dù có người nói tôi bề ngoài không tốt nhưng là nghe cậu nói như vậy tôi vẫn là rất cao hứng.”

Tịch Tây cảm giác mình nhanh hỏng mất, bộ mặt bởi vì cố gắng cười mà co quắp run rẩy đến lợi hại, phút chốc đứng lên, nói một câu, “Ngượng ngùng, bụng tôi không thoải mái, đi toilet một chút.” Nói xong mặc kệ mọi việc, nhanh như chớp đã không thấy thân ảnh.