Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 12



Nhâm Khanh Khanh đỗ xe cách cổng trường 100m, Tịch Tây trong lúc nhất thời không rõ ràng cho lắm, nhưng trên đường đi năm phút đồng hồ hoàn toàn trầm mặc lại để cho cậu quả thực không muốn tiếp tục ngồi nữa, cậu sợ nhiều thêm một giây sẽ hít thở không thông mà bỏ mình.

“Nhâm lão sư, tôi xuống xe trước nhé.” Cười cười, cậu nói.

“A? Ký túc xá của tôi và thầy chỉ là cách bức tường thôi mà, cùng nhau lên ký túc xá không được sao?” Nhâm Khanh Khanh lên tiếng giữ lại.

Tịch Tây cười, “Không được, tôi vừa rồi ăn quá no, vừa vặn đi bộ một chút tiêu hóa.”

Tịch Tây đây không phải lấy cớ, cậu thật là ăn quá no.

Vừa rồi Lăng Mộc Phong ở bên cạnh cậu ngay cả thở cũng phải cẩn thận, động tác đương nhiên cũng không dám quá lớn, đũa chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt, kết quả ăn ba chén cơm vào bụng.

Lúc cậu phục hồi tinh thần lại thực muốn lệ tuôn ~~~

Cậu ngày thường tối đa ăn hai chén thôi ah!

Nhâm Khanh Khanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc ăn Tịch Tây giống như cúi đầu thật thấp bới cơm ăn, tốc độ rất nhanh, lúc ấy nàng chỉ lo lắng cậu sẽ nghẹn mất.

Nàng không khỏi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp thêm mấy phần lo lắng, “Ký túc xá tôi có thuốc, sau khi trở về có muốn tôi mang sang cho thầy không?”

Tịch Tây lung tung xua tay, thoái thác nói: “Không, không cần, chuyện nhỏ nhặt này không cần phải uống thuốc đâu.”

Tại thời điểm hai người vô nghĩa Lăng Mộc Phong đã xuống xe, Tịch Tây nhìn thấy lập tức choáng váng.

Lăng Mộc Phong đứng thẳng tắp bên cạnh xe, hai tay giữ cửa, nói với Nhâm Khanh Khanh: “Khanh Khanh, Tịch lão sư không muốn ngồi xe trở về vừa vặn cùng anh làm bạn, có người trò chuyện quãng đường trăm mét này cũng đỡ nhàm chán.”

Nhâm Khanh Khanh lúc này mới nở nụ cười, “Cũng được.”

Tịch Tây cảm giác mình như một quả bóng cao su xẹp lép, thoáng cái cái gì nhiệt tình cũng bị mất, Tịch Bắc lại một mực không nói gì, Tịch Tây sợ nàng không quen, trước khi xuống xe hỏi: “Bắc Bắc, cùng đi hay là muốn ngồi xe vào?”

“Tịch lão sư, thầy vậy là không hiểu rồi.” Lăng Mộc Phong mở miệng, hắn lúc này vừa vặn đừng dưới ánh nắng mặt trời, cả gương mặt đều nhiễm lên một tầng kim quang đẹp mắt, lại để cho người phân biệt không rõ nét mặt của hắn, nói ra ngược lại cũng biểu hiện quan tâm, “Đồng học hôm nay đứng cả một buổi sáng đưới nắng, hiện tại mới ăn cơm no bụng không nói còn mang giày cao gót, chân chỉ sợ sớm đã sưng lên, có thể bớt phải đi bộ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.”

Tịch Tây nghe xong, tâm nhỏ lại nhói lên, liên tục hỏi: “Bắc Bắc, có phải như vậy không? Chân rất đau? Có cần anh mua dầu về xoa cho em không?”

Tịch Bắc thể chất như thế nào Tịch Tây rất rõ ràng, cậu đến bây giờ còn nhớ rõ bộ dạng Tịch Bắc té xỉu.

Khi đó Tịch mẹ vừa gặp chuyện không may, người lớn trong nhà đều vội vàng tổ chức đám tang không để ý đến nàng, lúc ấy nàng mới hai tuổi té xỉu trong sân khi đang tiến hành tang lễ, được bác sĩ chẩn đoán là bị lạnh và đói, thêm cả bệnh viêm ruột thừa, nếu không có cậu lúc ấy trốn ở sân nhỏ trộm khóc kịp thời phát hiện, chỉ sợ cậu sẽ mất đi một cô em gái xinh đẹp giống như thiên thần này rồi.

Tịch Bắc té xỉu làm tất cả mọi người Tịch gia sợ hãi, lúc ấy Tịch Bắc hai tuổi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nằm bệnh viện nửa tháng mới có thể trở về nhà.

Tịch Tây còn nhớ rõ khi đó Tịch Bắc rất nhỏ, chỉ cao đến hông cậu lúc đó mới bảy tám tuổi, hai chân ngắn khi chạy thường xuyên vấp vào nhau ngã đến lảo đảo, chân nhỏ luôn xanh xanh tím tím, đau xót ngồi dưới đất đối với cậu thút tha thút thít, miệng không rõ khóc lóc kể lể, “Ghét Tam ca nhất, nếu có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để Bắc Bắc ngã đâu, chỉ có mẹ là thương Bắc Bắc nhất…”

Tịch mẹ mất khiến cho Tịch Tây vô cùng đau đớn, lúc đó tai nạn xe cộ rất khủng khiếp, ngay tại ngã tư đường, một cỗ xe container khổng lồ bởi vì lái xe say rượu điều khiển xe chạy về hướng ghế lái phụ của xe cậu và mẹ đang ngồi, lúc ấy vừa vặn kẹt xe, Tịch mẹ ngồi ở trên ghế lái quay đầu nói chuyện với cậu, nàng nhìn thấy chiếc xe lao tới căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể thét chói tai cùng bản năng rất nhanh đem nhi tử ôm qua che chở dưới thân thể.

Kết quả lái xe kia cùng Tịch mẹ tử vong tại chỗ, Tịch Tây chỉ là bị ngoại thương.

Cách đây 16 năm, lúc ấy một tiếng kêu đau đớn của mẹ hiện tại Tịch Tây vẫn còn nhớ rõ, miệng mẹ tràn ra máu đỏ thẫm làm cho cậu sợ hãi.

Trên đời này, ngoài Đại ca Nhị ca không nói, cậu thương nhất chính là Tịch Bắc cùng lão ba. Lúc ấy Tịch Bắc ngay cả tã cũng phải mẹ thay, nàng là một giây một khắc cũng không thể xa mẹ, nhưng mà Tịch mẹ lúc ấy vì cứu cậu mà mất mạng, cậu nợ nàng rất nhiều rất nhiều.

Mà Tịch lão ba lúc ấy chính trực tráng niên, công ty vừa vặn đi vào quỹ đạo kiếm được không ít, con cái đầy đủ, thê tử hiền lành xinh đẹp, gia đình mỹ mãn, đúng thời điểm hoan hỉ nhất lại lâm vào bi kịch, lão lúc ấy vẫn không thể tiếp nhận tang vợ hơn nữa còn phải nuôi lớn bốn anh em họ, mười mấy năm qua đối với bọn họ săn sóc chu đáo, cho tới bây giờ chưa từng muốn tái giá.

Cậu biết có lúc Tịch Bắc là cố ý xăm soi cậu, nhưng những gì cậu có thể làm thì đều đáp ứng, cái này không hoàn toàn đúng xuất phát từ áy náy, nàng là em gái của cậu, là ruột thịt trong nhà, cậu là thật tâm thương nó.

Cậu thương nàng hơn mười năm rồi, nha đầu kia mười ngón không dính nước bẩn, hôm nay huấn luyện quân sự so những năm qua đều muốn gian khổ hơn, cậu nhìn mà trong nội tâm đều vì nàng mà đổ một bả mồ hôi.

Nếu như không phải có người ngoài nên nàng muốn bảo trì hình tượng Tịch Bắc nhất định sẽ khoanh tay trừng mắt đấy, nàng cảm giác mình trong mắt Tịch Tây chính là một đứa nhỏ ba bốn tuổi mà không phải nhà mạo hiểm đã từng lưng cõng một cái bọc hành lý lẻ loi một mình leo núi lội nước.

“Bắc Bắc, thời gian đã không còn sớm, trở lại ký túc xá có lẽ cũng một giờ chiều rồi, em nghỉ ngơi cho tốt một chút đi, bằng không thì em sẽ nằm trên giường lười đến hai rưỡi mất.”

“Đúng a, đúng a, anh không xuống xe Nhâm lão sư làm sao lái xe?” Tịch Bắc lúc này nhịn không được, không có hình tượng trừng mắt.

Tịch Tây cười cười, cảm ơn Nhâm Khanh Khanh rồi mới xuống xe.

Tịch Tây xuống xe Lăng Mộc Phong sầm một tiếng đóng lại cửa xe, Tịch Tây nhìn qua xe hơi đắt tiền màu đỏ rượu tao nhã tiến vào cửa trường học, sau lưng vang lên một tiếng nói thản nhiên, cậu quay đầu lại, Lăng Mộc Phong dáng người cao ngất, ưu nhã cao quý hướng về phía cậu cười, “Tịch tiên sinh thực thương bạn gái.”

Mười tám đưa tiễn (1 đoạn trong Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài) cũng không hơn được cái này.

Tịch Tây nghe xong, giật mình.

Cậu thương bạn gái? Cậu lúc nào có bạn gái?

Lăng Mộc Phong thấy cậu một bộ ngây thơ, môi cong lên cười đến vui vẻ.

Cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc (nói chung là khuynh thành khuynh quốc =.=). Trước kia Tịch Tây không tin, nhưng là trước mắt một cái ví dụ sống sờ sờ, lập tức ngây dại.

“Ngậm miệng lại đi.” Lăng Mộc Phong khó được nhíu mày, ra lệnh.

Tịch Tây nghe xong, 囧, cúi đầu, lại thành thật đóng lại miệng.

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Lăng thủ trưởng nghiêng mắt nhìn cậu, bắt đầu bước đi.

Tịch Tây thật đúng là phản ứng không kịp, ‘Hai người quen nhau bao lâu rồi?’ hai người này là chỉ cậu và Nhâm Khanh Khanh a?

Vì vậy, “Hai năm rồi.”

“Đã lâu như vậy?” Lăng Mộc Phong nhíu mày, nhớ tới trước đó không lâu hắn mới đi xem mắt mặt đều lạnh ra rồi.

Tịch Tây đi tại phía sau hắn nhìn không tới nét mặt của hắn, gãi gãi đầu nói ra: “Đúng vậy a, tôi cùng Nhâm lão sư cùng một ngày vào S đại nhậm chức đấy.”

Lăng Mộc Phong cảm thấy Tịch Tây lại nói có lệ, thanh âm càng lạnh, nói rõ: “Tôi là chỉ cậu cùng cô bé kia.”

Tịch Tây há hốc mồm, cảm thấy vấn đề này hỏi được có chút buồn cười, “Tôi cùng Bắc Bắc từ nhỏ đã nhận thức.”

“Thanh mai trúc mã?”

Cái này ví von có chút không đúng, Tịch Tây cảm giác mình theo không kịp tư duy của Lăng Mộc Phong, đành phải nói: “Có lẽ vậy a.” Cùng nhau hái mơ, cậu làm ngựa cho Tịch Bắc cưỡi. Như vậy cũng được coi là thanh mai trúc mã đi a?

“Chuyện của hai người ba mẹ hai bên đều đồng ý rồi sao?” Lăng Mộc Phong tiếp tục hỏi.

“À?” Chuyện của bọn họ, chuyện gì?

Tịch Tây hòa thượng cao hai trượng sờ không được đầu (mù mờ không hiểu), đột nhiên linh quang lóe lên, nở nụ cười, “Lăng thủ trưởng, chúng tôi hình như đều đã quên cùng ngài giới thiệu, Bắc Bắc là em gái tôi, nàng gọi Tịch Bắc.”

Lăng Mộc Phong bước chân phút chốc dừng lại, quay đầu, gặp được Tịch Tây nở nụ cười chân thành.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu trên người cậu có một loại cảm giác trong suốt, chết tiệt… Ấm áp lại xinh đẹp…