Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 17



“Nhâm lão sư cô không sao chứ?” Tịch Tây lo lắng, đứng lên lấy khăn ăn sạch đưa cho Nhâm Khanh Khanh, không rõ tại sao đang bình thường mà lại bị nghẹn rồi.

Nhâm Khanh Khanh vì hành động săn sóc của cậu ngẩn người, lập tức giơ tay tiếp nhận, thoáng nhìn Lăng Mộc Phong hắng giọng môi nở nụ cười nhẹ, “Cảm ơn, tôi không sao.”

Tịch Tây ngược lại không cảm thấy động tác này của mình có cái gì săn sóc, Tịch Bắc nha đầu kia lúc ăn luôn không biết điều, mà trong bữa cơm Tịch Nam lại luôn thích gây sự với nàng cho nên có đôi khi uống canh cũng bị sặc, mà công tác giải quyết tốt hậu quả cậu đã làm thành quen rồi.

Nhâm Khanh Khanh bị sặc đến khuôn mặt có chút hồng, nhẹ nhàng lau sạch môi, ngẩng đầu đối diện với Lăng Mộc Phong không nói một lời, con ngươi lại càng lợi hại, “Anh họ, anh có biết anh Miện Tỉnh sắp tới đây không?”

Miện Tỉnh trong lời Nhâm Khanh Khanh là anh trai của Lăng Mộc Phong Lăng Miện Tỉnh, thiên chi kiêu tử, một nam tử có gia thế hiển hách cùng ý tưởng kinh doanh siêu phàm, hắn là người duy nhất tại Lăng gia vứt bỏ quân đội chuyển sang kinh doanh, cũng là người lập ra xí nghiệp Thần Thoại tại S thị.

Tám năm trước Lăng Miện Tỉnh vứt bỏ chính đạo đi theo thương đạo đã náo loạn toàn bộ Lăng gia, hơn nữa lúc ấy Lăng lão gia tử còn đang ngồi trên vị trí Tổng tư lệnh Quân khu miền Tây người người kính ngưỡng, dùng tác phong cường ngạnh bưu hãn nổi tiếng cả quân đội, lão cực kỳ bao che khuyết điểm, mỗi một đứa cháu lão đều thương, mà khi lúc lão sớm đã vì đứa cháu trai lớn trải một con đường tơ lụa, thế mà Lăng Miện Tỉnh đứng ở trước mặt lão nói muốn kinh doanh làm lão chỉ kém không có tức điên tiết!

Nói hết lời, Lăng Miện Tỉnh là quyết tâm muốn theo thương nghiệp, Lăng lão gia tử phản đối như thế nào cũng vô ích, cuối cùng vì muốn người nhà thỏa hiệp còn đoạt lấy súng lục bên hông Lăng lão gia tử chỉ vào đầu của mình nói bây giờ có hai lựa chọn, một là cho phép hắn đi theo thương nghiệp bằng không thì mang thi thể của hắn lên núi chôn!

Tính tình cứng rắn của cháu trai lớn Lăng lão gia tử là hiểu rõ nhất, càng không nỡ mất đi kim tôn, không cần suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

Lăng lão gia tử đây chẳng qua là tạm thời đồng ý thôi, lão vốn tưởng rằng Lăng Miện Tỉnh chỉ là tuổi trẻ nông nổi, ý định cứ để hắn đi ra bên ngoài nếm trải kinh nghiệm cùng khó khăn. Bởi vì khi đó người nhà Lăng gia đều chủ yếu làm việc cho quân đội, quan hệ với thương giới rất ít, cho nên Lăng lão gia tử ngay từ đầu coi như không nhìn thấy hắn, nhưng Lăng Miện Tỉnh rất nhanh ở S thị đứng vững hơn nữa ngày càng phát triển, Lăng lão gia tử tức đến giơ chân cũng khó mà nói được cái gì, ngược lại người trước người sau cũng than thở không thôi.

Người nhà Lăng gia cho rằng Lăng Miện Tỉnh vứt bỏ quân đội theo thương nghiệp là lần cuối cùng tuỳ hứng của con người kiêu ngạo đó tại Lăng gia nhưng lại không thể tưởng được, người ta nói có lần một tất có lần hai, trước đó vài ngày truyền ra tin hắn mê luyến một người nam tử, cưỡng bức một thiếu niên chưa đến mười tám tuổi không nói còn che giấu xe xịn nhà lầu!

Những sự tình này truyền đến tai Lăng lão gia tử tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, cuối cùng phải lên tiếng phản đối đến cùng!

Nói đến Đại ca của hắn Lăng Mộc Phong nhưng lại nở nụ cười, ngừng lại động tác lắc ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh ấy gần đây động tác thật lớn.”

Kỳ thật hắn cũng không mấy để ý những chuyện này, chỉ là hai ngày nay Lăng Mộc Nhiễm nha đầu kia thích chuyện bát quái, buổi tối đều gọi điện cho hắn, kể hết chuyện phát sinh trong nhà, hắn không muốn biết đều không được.

“Đúng vậy a.” Nhâm Khanh Khanh nói đến đây trong đôi mắt sáng hiện lên một tia không biết nên giải quyết thế nào, đối với chuyện như vậy nàng vốn là không muốn xảy ra, nhưng không ngờ lại phát sinh ở trên người thân của mình, bất quá…”Chuyện này anh thấy thế nào?”

Lăng Mộc Phong con ngươi không có một tia né tránh, “Thuận theo tự nhiên.”

“Thuận theo tự nhiên?” Nhâm Khanh Khanh nghe vậy sắc mặt phút chốc trắng bệch, bàn tay nhỏ nắm chặt khăn ăn đến nổi cả gân xanh, “Nói cách khác anh bây giờ sẽ hành động theo cảm tính?”

Nữ nhân quá mức thông minh trong gia đình giàu có kỳ thật cũng không lấy làm vui mừng cho lắm, Nhâm Khanh Khanh từ nhỏ đã được dạy bảo phải biết đúng mực, nhưng nàng lại không thể tùy tiện chà đạp trí tuệ của mình, nên không thể một mắt nhắm một mắt mở được!

Nếu như không có chuyện của Lăng Miện Tỉnh, có lẽ nàng căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện kia.

Nam nam luyến ái, dù cho sớm đã chẳng phải kinh thế hãi tục nhưng vẫn là liên quan đến đến lẽ thường luân lý, người bình thường đều không thể tiếp nhận, cao ngạo sĩ diện Lăng gia càng không thể tiếp nhận!

Kỳ thật muốn biết tâm tư Lăng Mộc Phong kỳ thật cũng không khó, chỉ cần vậy là đủ để giải đáp rồi.

Hơn hai mươi năm quan hệ thân thích, nàng biết rõ Lăng Mộc Phong là một người rất thích sạch sẽ, hắn là không thể cùng cả bàn người xa lạ dùng cơm chứ nói chi là cái bàn kia sớm đã đầy đồ ăn thừa.

Nhưng kỳ thật chỉ dùng cái này nói đúng là không đủ để chứng minh cái gì, nhưng ngày hôm qua Tịch bá phụ rõ ràng là cố ý đem nàng an bài ngồi ở bên cạnh Tịch Tây, Lăng Mộc Phong cũng biết, nhưng là hắn lại đi trước một bước ngồi xuống vị trí kia, lúc ấy lòng của nàng liền thịch một cái.

Cái này đều không tính, tại trong bữa tiệc Lăng Mộc Phong còn trở nên dị thường tao nhã hữu lễ, ánh mắt liên tiếp lưu luyến tại trên người Tịch Tây, ánh mắt kia là hứng thú, đùa bỡn, còn có… nhu tình!

Có lẽ mọi người cho rằng một người tao nhã tuấn lãng có một mặt nhu tình chẳng có gì lạ, nhưng đó là người khác tuyệt sẽ không phải Lăng Mộc Phong, không có ai biết đằng sau cái mặt nạ tao nhã che giấu chính là một gương mặt lạnh lùng âm u đến mức nào!

Lúc ấy Nhâm Khanh Khanh còn cho là mình là bị chuyện của Lăng Miện Tỉnh khiến cho thần kinh rối loạn rồi, nhưng nàng để ý tới Tịch Tây ngay lúc đó biểu lộ là cứng ngắc cùng bất đắc dĩ, đối với một người xa lạ mà nói làm sao có thể có biểu hiện như vậy? Vì vậy, Nhâm Khanh Khanh trực giác cùng logic nói cho nàng biết bọn họ sớm đã quen biết!

Hôm nay, nàng vậy mà chứng kiến anh họ nhất phái cao ngạo rửa tay nấu ăn, cái này thật bất khả tư nghị, mặt trời hôm nay không phải mọc đằng Tây, không phải là tình nghĩa anh em họ hay là tình nghĩa bạn bè, thì, chỉ có thể là có một người khiến hắn phải dụng tâm!

Hiện tại, nàng sợ rằng đã trở thành sự thực…

Lăng Mộc Phong con ngươi sau thấu kính không để lại dấu vết hướng trên người Tịch Tây quét một vòng, đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), “Khanh Khanh, anh là người thế nào em chẳng lẽ không biết sao?”

“Nhưng!” Nhâm Khanh Khanh trong nội tâm cực kỳ sợ, cắn môi nói khẽ: “Anh cái này là không đúng…”

“Vậy như thế nào mới là đúng?” Lăng Mộc Phong cười lạnh, nhàn nhã cầm ly rượu, “Em là em họ anh, đã cùng chơi với nhau từ nhỏ, em những lời này anh cũng cũng chỉ cho là gió thổi qua tai, nói một lần coi như xong nếu có lần thứ hai em biết anh sẽ làm gì đấy… Không bằng những lời này em nói cùng Đại ca xem, thử xem có hậu quả như thế nào, ân?”

Nhâm Khanh Khanh khí tức cứng lại, “Anh họ anh rõ ràng là biết…”

Tịch Tây ăn được rất no bụng, bụng trướng trướng, nếu như là tại địa bàn của mình cậu nhất định là muốn sờ sờ bụng nấc một cái, nhưng là bây giờ đang ở địa bàn người khác cậu như thế nào cũng phải biết ý tứ, cho nên cậu vẫn kiên trì ngoan ngoãn ngồi.

Đối thoại của hai người từ lúc mới bắt đầu cậu cũng nghe, tuy nhiên cậu cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, rất bí hiểm, thực sự không nên hỏi. Vốn muốn mở miệng muốn ly khai, nhưng là hai người càng nói hào khí càng không đúng, cậu cũng hiểu được là không nên xía vào chuyện riêng nhà người khác, sờ sờ mũi tính tình thật thà nhưng vẫn là thích quản việc đâu đâu, “Lăng thủ trưởng, Nhâm lão sư, hai người có chuyện hảo hảo nói…”

Lăng Mộc Phong chuyển mắt định tại trên người Tịch Tây. Ánh mắt kia là bất động đọc không ra tâm tư nhưng không biết tại sao Tịch Tây lại luống cuống, trái tim gia tốc nhảy lên, chột dạ.

Nhâm Khanh Khanh bị Tịch Tây một câu ngắt lời như vậy quay sang trừng mắt cậu, Tịch Tây bị nàng nhìn không hiểu gì tim co rụt lại.

Thực ngốc, Nhâm Khanh Khanh rốt cục dời đi ánh mắt, vòng eo trùng xuống, phảng phất khí lực toàn thân đã bị rút đi.

Sau đó, nàng lần nữa giơ lên con mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Tây, ánh mắt sáng như liệt hỏa, miệng nói xong lại để cho Tịch Tây u mê không hiều gì, “Tịch Tây, anh về sau sẽ phải hối hận.” Hối hận vì đã ngắt lời tôi, anh không biết tôi đang chuẩn bị nói là —— anh họ anh rõ ràng biết Tịch Tây không phải là đồng tính luyến, anh tại sao phải kéo anh ấy xuống nước, vì cái gì hết lần này tới lần khác là anh ấy?!

Đúng vậy, Tịch Tây hẳn là sẽ phải hối hận, cậu không biết Lăng Mộc Phong là một người như vậy, bề ngoài cỡ nào mỹ hảo cỡ nào sáng chói nhưng lại che giấu tâm cơ cỡ nào ích kỷ, tuổi còn trẻ cũng đã đứng trên đỉnh hắn sao có thể chaáp nhận một mình một người cô độc đi hết một con đường? Nếu đã bị hắn để mắt đến cho dù là địa ngục cũng muốn ngươi cùng hắn đi đến cuối cùng!

Tịch Tây khẽ giật mình, đây là Nhâm Khanh Khanh lần đầu tiên gọi cậu Tịch Tây, trước kia đều là Tịch lão sư không mặn không nhạt. Tịch Tây suy nghĩ, nếu như Nhâm Khanh Khanh sớm một bước dùng giọng điệu yêu kiều nhu thuận như vậy gọi tên cậu, với bộ dáng xinh đẹp kia, trong hai năm qua cậu có lẽ cũng sẽ động lòng thích nàng.

Nhưng là, đó là nếu như, hôm nay nàng lãng phí đồ ăn lại để cho lòng của cậu không thoải mái, từ đáy lòng có chút không đồng ý với nàng.

Tịch Tây không biết, Lăng Mộc Phong kỳ thật căn bản không có ý định làm bữa tiệc này, hắn chính là thấy được Tịch Tây cùng Nhâm Khanh Khanh có chút thân thiết, hắn mới cảm giác mình có lẽ nên hành động.

Lăng Mộc Phong làm việc thường thường đều là nắm chắc thắng lợi trong tay đấy, Tịch Tây cũng không biết bữa tiệc mĩ vị này khiến cậu cảm thấy thoả mãn lại đem tâm của người nữ tử xua đi bốn vạn tám nghìn dặm, cũng đem chính mình kéo vào con đường cậu chưa từng nghĩ tới.