Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 19



Thời điểm nhận được điện thoại của Tịch Tây, Nhâm Khanh Khanh đang tiễn Lăng Mộc Phong đi ra ngoài, hai người sau khi Tịch Tây rời đi không có tiếp tục chủ đề kia nữa, không phải Nhâm Khanh Khanh không muốn biết mà là Lăng Mộc Phong sẽ không bao giờ mở miệng nói về chuyện này nữa.

Nhìn xem thân ảnh cao ngất mới vừa vặn bước ra cửa, lại nhìn trên màn hình điện thoại di động toát ra hai chữ Tịch Tây, trong nội tâm nàng lập tức cái tư vị gì cũng đều có. Không thể phủ nhận, nàng trong lòng vẫn là dấy lên vài phần kích động, là đồng sự hai năm, Tịch Tây nếu không có chuyện gì ngoài công việc sẽ không bao giờ chủ động gọi điện cho nàng.

Sau một tiếng alo nàng nín thở chờ đợi câu nói đầu tiên của đối phương, bên kia Tịch Tây thanh âm rất gấp, nhưng lại cùng nàng không quan hệ, “Nhâm lão sư, xin hỏi Lăng thủ trưởng còn ở chỗ của cô không?”

Nhâm Khanh Khanh không biết mình giờ phút này đang nhíu mày, ánh mắt thanh lệ nhìn tới phía thang máy, “Anh ấy vừa đi, vẫn đang đợi thang máy, thầy… tìm anh ấy có chuyện gì?” Nàng những lời này mùi vị dò xét rất nặng, nàng đang đánh cuộc xem Tịch Tây có thể nói cho nàng hiểu, xem nàng trong lòng cậu có chút địa vị nào hay không.

Cậu không có cho đáp án nàng mong đợi, thanh âm bên kia thật sự rất gấp, cậu nói thẳng ra ý muốn, Nhâm Khanh Khanh trong nội tâm thở dài, phảng phất có thể tưởng tượng bộ dáng cậu liên tục gật đầu, “Đúng vậy a, có chuyện rất vội, cô có thể đem điện thoại cho anh ấy không, tôi có một việc muốn nhờ anh ấy giúp.”

Nhâm Khanh Khanh khẽ giật mình, nhẹ nhàng đối với điện thoại ừ một tiếng, sau đó hướng về phía thang máy gọi người, Lăng Mộc Phong đang chuẩn bị vào thang máy nghe tiếng lông mày lập tức nhíu một cái, nhưng vẫn là nhấp nhẹ môi hướng Nhâm Khanh Khanh đi tới.

Cho dù hắn mặt không biểu tình nhưng Nhâm Khanh Khanh biết hắn là không vui đâu, đem điện thoại trong tay đưa cho hắn, “Tịch lão sư có việc gấp tìm anh.”

Lăng Mộc Phong lông mày nhảy lên, giữa hai chân mày là vẻ lo lắng, trong nội tâm mong đợi việc gấp này quả thật là gấp rất quan trọng rất khó khăn mới tốt, bởi vì chỉ có như vậy, một cái nhân tình ràng buộc mới đủ sâu ah.

Một tay cắm vào túi quần một tay cầm chiếc điện thoại thanh lệ nữ tính, cánh môi nhếch lên độ cong đủ để khuynh đảo chúng sinh, “Tịch Tây ah… Chuyện gì?”

Tịch Tây rõ ràng rất vội, nhưng thời điểm nghe được thanh âm của Lăng Mộc Phong hô hấp cứng lại, trái tim đập thình thịch, kìm lòng không được giơ tay giữ lại trái tim không thành thực, rồi mới hé miệng nhấn rõ từng chữ, “Ah, tựu là, cái kia, cái kia không biết Lăng thủ trưởng anh bây giờ có rảnh hay không?”

Lăng Mộc Phong nhịn không được cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhâm Khanh Khanh đứng bên cạnh, thấy nàng phát ra tâm tình ảm đạm lập tức càng mỹ diệu, mập mờ trả lời một câu: “Cậu hỏi như vậy, có phải nói nếu rảnh cậu muốn cùng tôi sắp xếp một cuộc hẹn không? Ân?”

Thanh âm của hắn trầm thấp say lòng người, từng cái âm tiết từ lồng ngực hắn đi ra Tịch Tây như nghe đàn violin, ưu nhã say mê như vậy lại làm cho cậu lập tức thủ hoảng cước loạn, “Cái kia, Lăng thủ trưởng thực hay nói đùa, tôi chỉ là muốn nhờ anh…”

“Tịch Tây, tôi cũng không đáng sợ.” Lăng Mộc Phong nghe cậu vẫn còn có chút thanh âm run rẩy đột nhiên cảm thấy khó chịu, con ngươi thuỷ sắc lộ vẻ kiên nghị, “Tôi không phải sài lang hổ báo, cũng không phải hồng thuỷ mãnh thú.”

Bên kia Tịch Tây nghe vậy há hốc miệng vì kinh ngạc, tâm thầm nghĩ có thể cùng người lạ lẫm nói như vậy dù cho không phải sài lang hổ báo, không hồng thuỷ mãnh thú chỉ sợ cũng không phải cái gì thiện lương a.

Cậu đương nhiên sẽ không đem lời này nói ra, sau khi trầm mặc thấp thỏm không yên lại tiếp tục: “Lăng thủ trưởng anh thực thích nói giỡn, tôi chỉ là…” Cậu muốn nói anh cái này vũ trụ đại nhân khí tức quả thực quá cường đại, cậu cái này khỏa tiểu tinh cầu đều mất dưỡng khí rồi.

Hắn nhíu mày ngắt lời cậu, “Có chuyện nói thẳng không được sao, có khả năng tôi sẽ giúp đỡ hết sức.”

Một bên Nhâm Khanh Khanh thân thể cứng ngắc, nàng biết rõ mình đứng ở bên cạnh nghe người khác nói chuyện là rất không lễ phép rất không có đạo đức, nhưng là nàng hôm nay quyết tâm muốn biết được minh bạch, cho thời gian cùng tâm lực hai năm qua một cái công đạo.

Nàng chưa từng thấy qua Lăng Mộc Phong tao nhã sẽ xuất hiện loại vẻ mặt này, thanh âm là trước sau như một trầm thấp say lòng người, biểu lộ lại không còn là trước sau như một ôn hòa, bên môi cười đến cong vểnh lên, khóe mắt đuôi mày cũng có biến hóa rất nhỏ, mang theo chút tà mị, lại chút ít vô lại, cảm giác kia… như đang đùa giỡn nam tình nhân bé nhỏ!

Nhâm Khanh Khanh mê muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, đầu không khỏi nhảy ra một cái ý nghĩ, ưu tú như vậy, tốt đẹp như vậy, nếu như nàng không phải thân thích nàng có lẽ cũng sẽ yêu hắn a.

Nhưng đây chẳng qua là nếu như mà thôi, tại trong lòng Khanh Khanh ‘nếu như’ là một từ thường dùng, thì nàng hai năm trước gặp được Tịch Tây sẽ suy nghĩ lại, tính tình tốt như vậy nếu như lớn lên dễ nhìn một chút, gia thế tốt một chút nàng sẽ cảm thấy cậu là một đối tượng lý tưởng.

Nhưng sự thật rất buồn cười, cái gì nếu như, một người dung mạo cùng gia thế thay đổi nguyên lai vẫn là người kia sao?

Về sau nàng suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, nàng lại bắt đầu hữu ý vô ý cùng Tịch Tây bảo trì quan hệ bình thường, cùng cậu nói chuyện rất nhiều, thái độ chủ động còn từng bị các thầy cô khác âm thầm trêu đùa.

Bị từ chối trong nội tâm cũng rất khó chịu, không muốn tiếp tục thân cận, nhưng vẫn là ở chung rất tốt, về sau nàng phát hiện cùng Tịch Tây ở chung rất thoải mái rất tự nhiên, cũng không có áp lực. Hơn nữa nàng phát giác Tịch Tây thật là một kho báu hiếm có, càng ở chung càng cảm thấy Tịch Tây là một người rất không tệ, cậu mặc dù không xuất sắc được như người trong gia tộc, nhưng tính tình hiền lành, cũng biết thương người, cười đến chất phác ngay thẳng, đều có một cỗ thanh nhiên.

Tự khi về nước đến bây giờ, nàng không hề thiếu người theo đuổi, nhưng nàng chỉ thích cùng bọn họ chơi đùa, chưa bao giờ cho bọn họ cơ hội cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt bọn họ, đó là một loại thủ đoạn xã giao, không cự tuyệt sẽ không có ai bị mất mặt, không chấp nhận bởi vì không có ai vừa ý phù hợp.

Tịch Tây xem như một người nàng tốn tâm tư nhất, nàng đường đường một thiên kim tiểu thư bỏ mặt mũi tự mình rửa tay nấu ăn, tới mời cậu cùng ăn cơm trưa, kiêu ngạo như nàng từ khi nào đã làm chuyện như vậy?

Nàng nghĩ, cách nàng làm đã rất rõ ràng rồi, cậu đáng lẽ phải minh bạch mới đúng.

Nhưng là, Tịch Tây chính là Tịch Tây, cậu chỉ sờ gáy đỏ mặt nói cám ơn, chỉ chân thành khen đồ ăn ăn rất ngon, Nhâm lão sư cô thật tốt, nhưng cậu sẽ không nghĩ tới nàng là đang hướng cậu ám chỉ, ám chỉ bọn họ có thể không chỉ là đồng sự, xưng hô lão sư có thể vứt xuống.

Đã hơn một năm rồi, nàng phát hiện Tịch Tây chính là não tàn, cái gì ám chỉ sẽ vô dụng thôi, phải nói rõ ra mới có thể, nhưng, nàng không thể đấu lại được gương mặt kia…

Hiện tại, đã hơn một năm, nàng cố gắng đã hơn một năm rồi, bọn họ vẫn là xưng hô lão sư…

Có nên nói nàng tại phương diện tình cảm là một kẻ thất bại?

Mím môi cười khổ, nàng lắc đầu lần nữa đem ánh mắt thả lại trên người Lăng Mộc Phong, bên tai là giọng cười mê đắm, “Tốt rồi, đã ba phút đồng hồ trôi qua cậu còn chưa nói cái gọi là việc gấp đây này… Cậu xác định việc này rất gấp?”

Tịch Tây cũng không biết vì cái gì, lời muốn nói do dự lâu như vậy mà cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy điện thoại bên tai nóng đến bỏng mất.

Vươn tay lau mồ hôi trên trán đang không ngừng toát ra, cậu trầm ngâm nửa ngày mới tự xấu hổ phục hồi tinh thần lại, trịnh trọng nói: “Lăng thủ trưởng, chuyện là như vậy, tôi, em gái tôi cùng mấy nữ sinh cùng phòng hôm nay xảy ra một vài tình huống đến bây giờ còn chưa được ăn cơm, anh, anh trù nghệ rất tốt… Có thể tới nấu giùm tôi một bữa được không?”

Lăng Mộc Phong nghe vậy tức thì híp mắt, không lên tiếng.

Tịch Tây sốt ruột, “Tôi biết rõ việc này thật khó cho ngài, chỉ là tôi thật sự không thể nghĩ được biện pháp khác, cũng không thể để mấy đứa đói bụng đi huấn luyện quân sự phải không?”

Tịch Tây sau khi nói xong Lăng Mộc Phong còn chưa có lên tiếng, Tịch Tây trái tim rụt rụt, “Lăng thủ trưởng, chỉ một lần này thôi được không, tôi biết rõ yêu cầu này rất khó khăn, nấu cơm cái gì chính là rất mất mặt nam tử…”

“Ân, cậu biết rõ chuyện này sẽ khiến tôi mất mặt là tốt rồi.” Lăng Mộc Phong nghe thế nở nụ cười, ánh mắt sáng chói, “Nếu như tôi đáp ứng giúp cậu, cậu làm thế nào báo đáp tôi?”

“A?” Tịch Tây chưa từng thấy qua ai trực tiếp đòi thù lao như vậy, không khỏi khẽ giật mình, lại ngây ngốc cười nói: “Về sau Lăng thủ trưởng cần gì cứ đến hỏi tôi, chỉ cần là trong phạm vi khả năng của tôi, tôi nhất định toàn lực thực hiện.”

“Được.” Là chính cậu đưa tới cửa đấy…

Lăng Mộc Phong bí hiểm liếc nhìn Nhâm Khanh Khanh, tự tiếu phi tiếu thăm dò nói: “Kỳ thật Khanh Khanh nấu nướng cũng không tệ đâu, không phải sao?”

“Ah…” Tịch Tây lập tức run sợ, đúng vậy a, Nhâm Khanh Khanh trù nghệ cũng rất tốt, vì cái gì cậu không muốn nhờ nàng giúp đỡ?

“Cái kia…”Phục hồi tinh thần Tịch Tây ngực lại rầu rĩ.

“Nấu tại ký túc xá của cậu a. “Lăng Mộc Phong trực tiếp ngắt lời cậu, hạ quyết định.

“Ah, ah, được được…” Tịch Tây ngây ngốc đáp lời, trong mắt lộ vẻ không dám tin…

Nhấn nút kết thúc cuộc gọi, hắn không cho Tịch Tây cơ hội cám ơn Nhâm Khanh Khanh, cho đến khi bên tai một tia âm thanh cuối cùng vang lên Lăng Mộc Phong mới buông ra điện thoại, tiến lên hai bước, vươn tay đem nó trả lại cho Nhâm Khanh Khanh, nhẹ nhàng nói một câu: “Khanh Khanh, anh vẫn cảm thấy không hề có lỗi với em.”

Nhâm Khanh Khanh lấy lại điện thoại, sắc mặt tái nhợt mân ra một nụ cười, “Anh họ, em hiểu rồi.

Lăng Mộc Phong mây trôi nước chảy nói một câu: “Em hiểu là tốt rồi.” Sau đó chỉ vào cánh cửa bên cạnh phòng của Nhâm Khanh Khanh, trực tiếp nói: “Ký túc xá của cậu ấy là gian phòng này?

Nhâm Khanh Khanh sững sờ, gật đầu, “Vâng.”

Lăng Mộc Phong gật đầu, cất bước đi qua phòng ký túc xá của Nhâm Khanh Khanh, đẩy ra cánh cửa mở hé, đi vào, tư thái khoan thai…