Tịch Tây đỏ từ đầu đến chân, trái tim trong lồng ngực nhảy điên cuồng, nhất thời luống cuống, không biết nên thế nào.
Nửa ngày, đầu óc loạn vẫn là loạn, Tịch Tây cúi đầu vụng trộm ngắm thân thể hai người kề sát, nhìn nam tử mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo tinh xảo hoàn mỹ vén lên lộ ra cơ bắp cường tráng, cánh tay của hắn lớn gấp đôi tay Cố Tiểu Bắc, đang gắt gao cường thế giam cầm vòng eo Cố Tiểu Bắc, để cho nó không trốn đi đâu được.
Cường thế ôm ấp, nhưng lại rất hoà hợp!
Lần đầu tiên nhìn thấy đồng tính luyến ái, năng lực tiếp nhận của cậu không biết có phải là quá mạnh mẽ hay không, mà ngoài kinh ngạc ra cũng không thấy bài xích, mà là… có chút hâm mộ?! Cậu… điên rồi a!
Nhìn hai người càng ngày càng vội vàng kích động, Tịch Tây cũng không ngại người chê cười nhưng cậu sống hai bốn năm rồi chưa từng chứng kiến cảnh nam nữ hai người miệng hoàn toàn dán liền một chỗ, về sau cậu cũng không dám đem ánh mắt đặt ở đó nữa, nhưng là ngay cả tiếng nước mập mờ truyền đến bên tai thế này là lại để cho cậu cảm thấy xấu hổ túng quẫn.
“Ô ô…” Cố Tiểu Bắc bị giam cầm ở vòng eo cùng đầu không tình nguyện phát ra thanh âm ô ô, đầu lưỡi bị người hút càng làm cho nó tức giận dùng quyền đấm cước đá.
Đây hết thảy đối với nam tử cũng chỉ là mèo cào, như trước phối hợp kìm lại thiếu niên trong ngực, cường thế quét lấy nước bọt trong miệng nó, thẳng đến khi cảm thấy đủ rồi mới buông ra thiếu niên sớm đã nghẹn đỏ mặt.
Nước bọt mập mờ lưu lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tiểu Bắc, nam tử nhìn tâm tình thật tốt không để ý Cố Tiểu Bắc đỏ lên vành mắt vươn lưỡi ra liếm sạch sẽ. (Editor: Tui nói chứ, ông liếm không phải nó càng dính thêm nước bọt à -_-)
Cố Tiểu Bắc co lại cái đầu muốn rời khỏi, nhưng là vòng ôm rộng của nam tử cũng chỉ có có thể chứa được thân thể nhỏ bé kia, vô luận nó muốn trốn thế nào vẫn chỉ có thể quanh quẩn trong ngực hắn, hắn không buông tay thì đừng hòng đi đâu. Nam tử phảng phất cũng nghĩ đến vấn đề này, cánh môi nở nụ cười, mũi cọ lấy gương mặt Cố Tiểu Bắc, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Tiểu Bắc không nghe lời, phải trừng phạt…” Nói xong, nhẫn tâm ở trên mặt Cố Tiểu Bắc mút ra một cái dấu hôn hồng hồng.
“Đau!” Cố Tiểu Bắc ủy khuất hai mắt đẫm lệ uông uông, con ngươi sạch sẽ tràn đầy chỉ trích trừng hắn, “Ông nội nói lão bản đều là lòng dạ hiểm độc là người xấu, anh chính là người xấu, ông nội anh cũng là người xấu, hắn khi dễ tôi…”
Tịch Tây nghe vậy trừng mắt, chẳng lẽ Cố Tiểu Bắc gặp phải cường đoạt dân nam tà ác lão bản, sau đó bị… ức hiếp?
Nam tử trong mắt có thương yêu nhưng kiên quyết lắc đầu rất chân thành vuốt đầu của nó nói: “Tiểu Bắc lại phạm hồ đồ rồi, anh đối với em không tốt sao, ăn mặc ở cái gì đều cho em, còn cho em chơi trò chơi nghịch máy vi tính xem Cừu vui vẻ và sói xám…”
Cố Tiểu Bắc khóc thút thít, cái mũi nhỏ phập phồng, ngữ ra kinh người, “Anh trai cũng cho tôi ăn còn cứu được tôi, hắn so anh rất tốt!”
Nam tử khóe môi cười lạnh, quay đầu lại trừng mắt, Tịch Tây nhân vật chính lập tức trở thành pháo hôi (bia đỡ đạn =))).
Tịch Tây vô tội sờ sờ chóp mũi, một bên thầm nghĩ đối thoại hai người thực không có dinh dưỡng ah một bên cảm giác mình đứng không nổi nữa, chỉ có thể di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống xấu hổ nhẹ nhàng ho một tiếng, ý định đem chỗ ngồi tặng cho bọn họ.
Đối với Tịch Tây thức thời nam tử cuối cùng cũng hài lòng, hắn bên môi lại đã phủ lên dáng tươi cười, rất nghiêm túc dụ dỗ nói: “Tiểu Bắc, em ngẫm lại ah, trước kia nói là mỗi ngày đều cùng em không để cho người khác cười em con cóc ghẻ, thay em đuổi đi bọn họ, còn cho em ăn thanh long cùng tuyết lê em thích? Ân, tiểu bảo bối, em nói xem?”
Cố Tiểu Bắc một bên trừng hắn một bên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tựu nhu hòa ra rồi, rất nghiêm túc gật đầu, “Là lão bản.”
Nam tử nghe vậy trên mặt nhu ý kéo dài, “Đúng vậy a, là anh đúng không, anh trả lại tiền cho em không phải sao?”
“Nhưng là gia gia của anh nói anh trả thù lao cho em không đúng, mắng em lòng tham…” Cố Tiểu Bắc nghĩ tới điều gì nước mắt liền chảy xuống, “Anh không phải nói tiền của anh liền là của em sao, em muốn tiền của anh không đúng sao? Hơn nữa em chỉ lấy từng chút một, cái kia từng chút một vẫn là tiền lương của em…”
Tịch Tây nghe đến vi diệu, cái gì cùng cái gì ah, sẽ không phải là hào phú công tử bị người ghét bỏ là vì tiền mà cùng một chỗ chứ?
Cái gì?! Hai người đi gặp gia trưởng rồi hả?! Tịch Tây hậu tri hậu giác lần nữa trừng mắt, nghĩ đến nếu như mình mang một cái nam nhân trở về vậy lão ba… Không, không a, cậu làm sao lại nghĩ đến phương diện kia đi… Tịch Tây bị chính mình hù đến rồi, đổ mồ hôi đầm đìa ngồi vẫn không nhúc nhích.
Về sau cậu không biết hai người nói gì đó, thẳng đến khi Tịch Tây ra một thân mồ hôi lạnh phục hồi tinh thần lại chỉ thấy nam tử kia đã ôm Cố Tiểu Bắc tại trên ghế sa lon ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt hứng thú nhìn cậu.
Nam tử trong mắt có hứng thú có khó hiểu còn có rất nhiều thứ khác, phức tạp làm cho Tịch Tây phân biệt không ra là cái gì, tuy nhiên trước mắt nam tử này lớn lên không tệ, nhưng là mặc cho ai bị nhìn chằm chằm như soi hàng hóa trong nội tâm cũng sẽ không thoải mái, Tịch Tây liếc mắt, nhịn xuống không vui trong lòng, tự tiếu phi tiếu mà nói: “Tiên sinh…”
Tịch Tây còn không kịp nói xong đã bị nam tử cắt đứt, hắn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói ra lời cũng kỳ lạ, “Ân… Cũng chả có gì đặc biệt, Tiểu Phong ánh mắt như thế nào trở nên… tầm thường như vậy?”
Tịch Tây trên đầu tràn đầy hắc tuyến, sống hơn hai mươi năm dù cho biết rõ chính mình dung mạo bình thường nhưng là trực tiếp bị người như vậy nói mình không được tốt lắm vẫn là lần đầu tiên. Tịch Tây một mực biết rõ chính mình lớn lên rất bình thường, nhưng thế gian người bình thường khá nhiều loại, ví dụ như nam tử hắn ôm trong ngực kia…
Về phần hắn trong lời nói nhắc đến Lăng Mộc Phong lại để cho đầu cậu lập tức liên tưởng đến cái suy nghĩ kinh hãi vừa rồi, trong lòng phốc phốc không biết tại lộn xộn mấy thứ gì đó…”Làm sao anh biết tôi quen Lăng Mộc Phong?” Tịch Tây phát giác chính mình thật sự là trì độn vô cùng, qua một hồi mới biết đến há hốc mồm hỏi.
Nam tử dắt miệng cười, nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc.
“Ah, anh trai, vừa rồi anh trai kia cùng lão bản rất giống nhau!” Đột nhiên, Cố Tiểu Bắc được nam tử dỗ ngoan ngoãn đột nhiên lên tiếng.
Tịch Tây lúc này mới tỉnh ngộ, chần chờ hỏi: “Anh là anh trai anh ấy?”
“Không phải anh trai chẳng lẽ là đệ đệ?” Nam tử một bộ nhìn kẻ ngốc, nhìn Tịch Tây một hồi mới chậm rãi tự giới thiệu mình: “Ta gọi Lăng Miện Tỉnh.”
“Tôi gọi Tịch Tây.” Tịch Tây kéo khoé miệng, thầm nghĩ người Lăng gia rất có khí thế, nói chuyện đều cường ngạnh áp chế.
“Ta biết rõ.” Lăng Miện Tỉnh nhún nhún vai, “Bằng không thì cậu cho rằng ta là như thế nào tìm tới nơi này.”
“Anh cùng tiểu Bắc…” Tịch Tây ánh mắt hướng tới nơi hai người, sau đó cảm giác mình hỏi như vậy có động chạm đến riêng tư, sờ sờ mũi vòng vo cái chủ đề, “Tiểu Bắc như thế nào sẽ tự mình chạy đến đường lớn rồi bị cảm nắng?”
Lăng Miện Tỉnh nghe vậy sắc mặt có chút chìm, thở dài, lại không nói một lời.
Sau đó là cả phòng lặng im.
Cố Tiểu Bắc nháy mắt không có chuyện kéo ống tay áo Lăng Miện Tỉnh, “Lão bản, em muốn chơi trò chơi.”
“Được.” Lăng Miện Tỉnh không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, sau đó Tịch Tây há hốc mồm nhìn ở cửa ra vào xuất hiện một người nam tử mặc âu phục cung kính dâng một chiếc máy tính bảng.”Tiểu công tử!”
Cố Tiểu Bắc mặt mày hớn hở, “Cảm ơn anh trai.”
Tịch Tây tỉnh ngộ, nguyên lai anh trai là đại danh từ Cố Tiểu Bắc xưng hô với nam tử trẻ tuổi, chỉ cần là nam tử trẻ tuổi đều là anh trai.
Sau đó hai người không nói gì nữa, Tịch Tây cho rằng Lăng Miện Tỉnh sẽ không kiên nhẫn đem Cố Tiểu Bắc mang đi ngay, nhưng là hắn không có mà là ngồi ở một bên sủng nịch nhìn Cố Tiểu Bắc chơi trò chơi, còn thỉnh thoảng tại khuôn mặt của nó in lại nụ hôn ngượng ngùng ẩm ướt.
Tịch Tây thở dài, nhận mệnh đứng lên thay hai người rót một chén nước sau đó lặng yên không một tiếng động đặt lên bàn trà trước mặt hai người.
“Cảm ơn anh trai.” Cố Tiểu Bắc cười tươi rói, đem máy tính bảng trong tay đưa tới, “Anh trai, anh đối với em thật tốt, cái này em cho anh chơi.”
Tịch Tây ngước mắt, đối diện với ánh mắt thanh tịnh sạch sẽ của Cố Tiểu Bắc. Tịch Tây chưa từng nhìn thấy một người ánh mắt sạch sẽ như vậy, cho dù là Tịch Bắc ba tuổi nàng cũng là hài tử nghịch ngợm, mặc kệ tính làm bậy, đùa nghịch hay ngang ngược một chút cũng nghiêm túc, đồ vật yêu thích đều muốn cướp muốn chiếm, chưa từng nhượng bộ?
Mà đứa nhỏ trước mắt này mặc dù đầu có chút trì độn, nhưng lại thực làm cho người yêu thích, trong mắt chân thành lại để cho người động dung.
Khoát khoát tay, Tịch Tây cười, “Anh trai không thích chơi, em chơi đi a.” Nói xong liếc Lăng Miện Tỉnh một cái đã thấy hắn khóe môi mang theo ý cười vuốt tóc Cố Tiểu Bắc, ánh mắt không dời một phần.
Tịch Tây đã ngồi trở về, sau đó một phòng chỉ còn thanh âm Cố Tiểu Bắc chơi trò chơi phát ra.
Không biết qua bao lâu, Lăng Mộc Phong trở về, đổi giầy liếc Tịch Tây một cái liền ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tịch Tây, lấy cho tôi chén nước.” Tịch Tây nhìn thấy hắn đầu hiện lên một tia khác thường, sau đó bởi vì hắn tới gần cậu khí tức trên thân thoáng cái chiếm cứ khoang mũi, tim nhanh chóng đập hỗn loạn, cậu có chút bối rối liền gật đầu đứng lên.
Con ngươi híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tịch Tây, Lăng Mộc Phong khiêu mi, “Ca.”
“Công việc đã xong?” Lăng Miện Tỉnh khẽ gật đầu, “Gia gia hôm qua cứ liên tục nhắc cậu, lúc nào trở về một chút?”
“Được.” Lăng Mộc Phong nhàn nhạt, chủ đề đến bên kia, “Nghe Nhiễm Nhiễm nói hôm qua anh đưa nó đến khu nhà cũ?”
“Đúng vậy a.” Lăng Miện Tỉnh thở dài, mặt nhuộm nhẹ buồn, “Gia gia đúng là cổ hủ!”
Lăng Mộc Phong cười nhạo, “Ca, anh từ khi nào trở nên ngây thơ như vậy, anh là trưởng tôn ông một mực ngóng trông anh sinh cho ông đứa cháu chơi đùa, như bây giờ anh muốn ông chơi thế nào đây?”
“Đừng nói ta, cậu thì sao?” Lăng Miện Tỉnh phất tay ngắt lời hắn, tiếp theo giọng mỉa mai nói: “Hơn nữa cậu động tác thực chậm, vừa rồi thời điểm ta cùng tiểu bảo bối thân mật hắn một bộ giống như trời sập đến nơi, cậu xác định…”
Lăng Mộc Phong nghiêng mắt nhìn hắn, mây trôi nước chảy mà nói: “Ca, anh biết rõ em chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc trận chiến.”
“Tiểu Phong, mặc dù cậu được người người ca tụng thiên tài, mười tám tuổi cầm học vị thạc sĩ, tòng quân sáu năm an vị lên vị trí thượng tá, nhưng trên đời rất nhiều chuyện không trải qua cậu sẽ không biết cái gì gọi là lực bất tòng tâm. Kiêu ngạo như ta, đã từng cho rằng trên đời hết thảy đều không gì hơn cái này, nhưng tâm một người…” Lăng Miện Tỉnh ý vị thâm trường cười cười, “Ai biết được!”
Lăng Mộc Phong con ngươi co rụt lại.
—–
Editor: Sorry mọi người chương trước báo động giả =]]] Chương sau có hot scence nhé, lần này thật:3